Về Tác giả

Tôi là Nguyễn Quang Huy, biệt danh Huy Dell. Tôi là 1 Dược sĩ khởi nghiệp kinh doanh ngành Dược từ năm 24 tuổi. Mong muốn của tôi là góp phần giúp xã hội trở nên tốt đẹp hơn.

author
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bài học cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bài học cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng

Tinh hoa toàn diện

Leave a Comment





Một ngày bình thường của sinh viên (tầng lớp tinh hoa học tập bậc cao) trên thế giới. 

Đời sống sinh viên ở 1 cao đẳng ĐH nước ngoài luôn xoay quanh các hoạt động sau: 

1. Trong lớp học (hình 1): sinh viên ngồi cao hơn thầy, sinh viên hỏi thầy trả lời, hỏi xong thì hết giờ. Sinh viên buộc phải đọc sách và đọc giáo trình trước khi đến lớp vì thầy chẳng giảng, chỉ trả lời câu hỏi. Học cách này sẽ rèn luyện năng lực đặt câu hỏi, tìm tòi, tự học.  

2. Hình 2: Trong thư viện, mượn sách và đọc. Tắt di động, không có đeo kè kè. Đọc sách chuyên môn và sách mình ưa thích. Thư viện là nơi gắn bó với sinh viên nhiều hơn ở nhà. Sinh viên là phải ham đọc sách. 

3. Hình 3: Học nhóm, thảo luận để tự làm dự án, các công trình khoa học, thi thố các cuộc thi này nọ. 

4. Hình 4: Đi làm thêm để kiếm tiền trang trải sinh hoạt phí, học phí chứ không xin xỏ mượn gia đình. Có thể vay nhưng tuyệt đối không lấy của bất cứ ai, kể cả cha mẹ. Làm thêm để có street smart, chững chạc, trưởng thành. 100% sinh viên phương Tây đều từng đi làm thêm, kể cả con tỷ phú. 

5. Hình 5: Toàn bộ thời gian còn lại trong ngày, các bạn chơi thể thao, tự tập thể dục. Đánh cầu lông, yoga, bóng rổ, bóng đá, hoặc tranh thủ chạy bộ. Trong ba lô luôn có bộ đồ thể thao, cứ có thời gian trống là chạy nhảy. Không có ai suốt ngày than vãn mệt mỏi. Dáng vẻ bạn nào cũng thẳng thớn, cao lớn, tràn đầy nhựa sống thanh xuân. 

Liệu sinh viên chúng ta có thể bắt chước được các bạn? Có gì quá khó không? Hà cớ gì mà sinh viên VN lại khác mọi SV các quốc gia khác trên thế giới? Không phải do nền giáo dục gì đâu, do chính các bạn cả đấy. Sinh viên thế giới chả ai chơi game, xem clip hài, comment vớ vẩn mua vui trên mạng xã hội cả. Vì nó quá tốn thời gian, lãng phí thanh xuân cho việc vô bổ trên mạng. Cũng không sinh viên nước nào ngồi trà sữa ôm ĐT, chát cười cả ngày trên ĐT cả. Thật ra nhóm này không phải tinh hoa, trình độ không đủ để học ĐH nhưng vì gia đình muốn có bằng cấp nên ép học thôi, chứ không phải học lên cao là do các bạn đam mê học. Khi có đam mê học hành và phát triển bản thân, người ta sẽ hành động khác. 

Tại sao các bạn vẫn ở nhà cha mẹ hay nhận tiền cha mẹ khi đã hơn 18 tuổi? Tại sao SV Việt Nam ra thế giới du học, đa số vẫn chỉ tập trung vô mỗi chuyện học mà không giống sinh viên các nước khác? Vì sao cứ bé khoẻ bé ngoan từ nhỏ ăn sâu vô nếp nghĩ và không thay đổi được, cứ phụ thuộc và ỷ lại người khác, giải thích mọi thứ là do người khác, do hoàn cảnh chứ không phải do bản thân mình?

P/S: Học cái hay của các nước giàu có văn minh phồn vinh để tự sửa mình, chứ không phải để tự ái (tự mình yêu mình, thể hiện sự tự yếu đuối nhưng tìm cách phản vệ để tăng giá trị).

Read More

Thói quen viết

Leave a Comment





Mấy hôm nay mới có thời gian sửa lại giao diện và tư duy lại 1 chút về blog mà lâu nay mình bỏ quên. Tính ra bài đăng gần nhất cũng đã hơn 1 năm, giật mình nhận ra 1 năm qua mình chưa viết 1 bài nào. 

Cách đây mấy tuần, mình vừa tìm hiểu về Phật pháp và đọc bài của 1 người mà mình khá quý (TGG - ông này không liên quan gì Phật giáo), có 1 nhận định rất đúng mà mình nghiệm ra: Chúng ta nên sống hướng về phía bên trong nhiều hơn trước khi hướng ra bên ngoài. Trong khi chúng ta hướng quá nhiều thời gian, công sức ra bên ngoài như đi làm công ăn lương phục vụ xã hội, giao tiếp với mọi người (cả gia đình và bạn bè) hay là đi làm từ thiện,... thì những lúc đó bản thân nội tâm của chúng ta vẫn chưa hoàn thiện, trong trẻo, tĩnh lặng để đủ lực hướng ngoại. Hậu quả là chúng ta vừa ít khi đạt được những kết quả tốt của việc hướng ngoại (công việc vẫn chưa trôi chảy, các mối quan hệ vẫn bất ổn hay làm từ thiện không đem lại kết quả,...) vừa không đạt được kết quả trong nội tâm. Cũng giống như câu chuyện "vác tù và hàng tổng" vậy. Và đại ý của nhận định này là chúng ta nên giải quyết những bài toán bên trong bản thân mình trước, giải quyết sâu xa và triệt để mọi vấn đề của nội tâm, để có 1 sự tĩnh lặng, an lạc nhất định để đối mặt và xử lý các vấn đề quan hệ bên ngoài, từ công việc, gia đình, bạn bè, cống hiến xã hội,... Mình hiểu nôm na là như vậy.

Vậy thì làm gì với nội tâm chúng ta để đạt trạng thái an lạc, tĩnh lặng? Đương nhiên đó là 1 chặng đường xa, và muốn đạt được thì ta phải "tu". Một trong những việc đó là hãy đối diện thường xuyên với bản thân mình, để lắng nghe bản thân mình đang ở đâu, muốn gì, và nên làm gì,... Và đương nhiên, chính việc ngồi đối diện với bản thân trên cái Blog này thực sự rất cần thiết.

Mình ngẫm lại, ngày xưa, mỗi lần ngồi suy ngẫm và soạn thảo từng dòng bài viết để đăng lên Blog, mình thấy có sự gì đó lớn lên của bản thân mình. Nó ko rõ ràng lắm (vì chắc mình viết không đều), nhưng chắc chắn là có sự lớn lên mà chính bản thân mình cũng không nhận ra. Để rồi hôm nay, sau hơn 1 năm ko động chạm gì bàn phím, mình đã thấy mình lớn hơn khi soạn ra những dòng này. Và hi vọng, mình sẽ đều tay hơn. Càng viết nhiều, càng chiêm nghiệm nhiều, mình sẽ tường minh mọi suy nghĩ của mình hơn.

Ngoài ra thì còn có 1 lý do nữa để mình sửa lại thói quen viết của mình. Đó mình nghĩ đến 5-10-20 năm nữa, khi mình già đi, mình sẽ đọc lại những dòng này, mình sẽ hiểu hơn về những suy nghĩ của tuổi trẻ, cũng như là 1 cách để hiểu hơn về con cháu mình, để dạy chỗ chúng nó. Hi vọng đọc đến dòng này, con của bố, cháu của ông sẽ hiểu tại sao lại nên viết Blog.

Hà Nội, 4h17 26/03/2022,

Nguyễn Quang Huy



Read More

GIÁ TRỊ (VALUE)

Leave a Comment



Mọi tương tác giữa người với người, bất luận tính chất, luôn phụ thuộc vào yếu tố GIÁ TRỊ (VALUE).

Dù muốn dù không, dù thừa nhận hay không, dù ý thức hay không, thì con người sẽ luôn có xu hướng BỊ THU HÚT bởi những đối tượng mà họ cho là có NHIỀU GIÁ TRỊ, càng nhiều càng tốt.

Và hệ quả là, với những đối tượng có nhiều giá trị TRONG MẮT CHÚNG TA, sẽ luôn được chúng ta ưu tiên dành cho nhiều nguồn lực của mình nhất, ví dụ như:

- Tiền bạc & vật chất

- Thời gian

- Năng lượng

- Sự quan tâm & chăm sóc (thể chất lẫn tinh thần)

- Sự tôn trọng & kính trọng

- Vân vân

Ngược lại, khi một đối tượng được chúng ta cho là có ÍT GIÁ TRỊ (hoặc hoàn toàn không có giá trị) nào, chúng ta sẽ không bị họ thu hút (tất nhiên rồi), và vì thế chúng ta sẽ không ưu tiên dành cho họ những nguồn lực nói trên.

Cho nên, trong cuộc sống thường nhật, đại đa số (nếu không muốn nói hehe tất cả) những trường hợp chúng ta thấy mình không được một đối tượng nhất định nào đó dành cho thời gian / sự quan tâm / sự tôn trọng... mà chúng ta mong muốn, thì điều đó chỉ có một ý nghĩa DUY NHẤT là:

Trong mắt họ, GIÁ TRỊ (value) của chúng ta quá ít.

Và ngược lại cũng thế, đôi khi trong cuộc sống bạn sẽ thấy mình giãn dần sự quan tâm chú ý cho một đối tượng nào đó, mà có thể trong quá khứ bạn và họ từng rất gần gũi thân cận nhau, thì đó cũng chỉ vì từ trong vô thức, họ không còn nhiều (hoặc hoàn toàn không còn) GIÁ TRỊ trong mắt bạn. 

Read More

BÍ QUYẾT: Nhìn Đi Đâu Khi Thuyết Trình?

Leave a Comment
BÍ QUYẾT: Nhìn Đi Đâu Khi Thuyết Trình?
Tôi thấy nhiều người đứng trên bục trình bày chỉ chăm chăm nhìn vào bài soạn của mình, nếu không nhìn vào đó thì họ đưa mắt nhìn lên trần nhà, hiếm thấy những lúc họ nhìn trực diện khán giả.
Cũng có những người phân bổ ánh mắt của mình ở bài soạn để nắm được ý trình bày, đồng thời đảo mắt hướng về phía khán giả để tạo vẻ mình đang nói với người nghe.
Riêng đối với tôi, trong mọi bài thuyết trình, 90% ánh mắt của tôi dành cho khán giả, 10% liếc nhìn những ý chính hoặc đề cương được in ra một cách rõ ràng, sáng sủa, dễ thấy.
Người thuyết trình giỏi luôn phải đọc hiểu được người nghe: xem ngôn ngữ cơ thể của họ biểu hiện gì, họ có đón nhận những gì mình đang nói hay không.
Những điều này bạn có thể hiểu được qua việc quan sát các dấu hiệu từ ánh mắt, nét mặt, hay tư thế ngồi của khán giả: khoanh tay (điểm -) hay mở tay (+), cười (+) hay nhăn nhó (-), ánh mắt nhìn về bạn (+) hay lơ đễnh nhìn về nơi khác (-), tập trung ghi chú những điều quan trọng (+) hay ngồi làm việc riêng nào đó (-)…
Quan sát những dấu hiệu ấy sẽ giúp bạn điều chỉnh chiến thuật thuyết trình kịp thời.
Không chỉ nhìn để đọc hiểu khán giả, mà bạn phải tạo cho người nghe luôn có cảm giác bạn đang nói chuyện riêng với họ bằng cách nhìn khắp khán phòng, đừng bỏ sót bất cứ góc nào.
Nếu nói ở nơi đông người, bạn phải phân bổ thời gian cho từng khu vực khán giả và di chuyển mắt theo nhiều hướng: từ bên trái, qua giữa, đến bên phải; từ trên xuống dưới; từ gần đến xa…
Giữ được kết nối với người nghe suốt buổi nói chuyện là bạn đã nắm 80% thành công của bài thuyết trình.
P.S: Tôi vẫn cho rằng thuyết trình không chỉ đơn thuần là mở miệng và chúng ta nói. Nó là một nghệ thuật đỉnh cao của việc thể hiện bản thân.
Tôi sẵn sàng chia sẻ những kinh nghiệm của mình cho các bạn thực sự muốn trau dồi kỹ năng quan trọng này.
Read More

Bài học trong Xin việc

Leave a Comment
10 điều không phải nhà tuyển dụng nào cũng muốn nói ra, nhưng bất cứ ai trong số họ cũng muốn sinh viên phải tự hiểu.
1. Sinh viên nên tự mình học các viết tiêu đề thư căn bản.
2. Nội dung thư không phải là nơi để bạn viết CV, đính kèm file là ý kiến hay hơn và duy nhất khả thi.
3. Nhưng nội dung thư cũng không phải là nơi bạn bỏ trống, không giới thiệu bất cứ lời nào về bản thân mình.
4. Đôi khi người ta đánh giá con người qua tên e-mail (yeuako_akodoiqua@gmail.com)
5. Khi CV của bạn đủ những điều kiện căn bản, điều chúng tôi muốn biết thêm là về con người bạn. Đừng dại lấy mail mình đi đăng ký những forum giới tính, hay hãy giữ cho mình một profile Facebook sạch sẽ nếu bạn có thể hoặc bạn muốn gây ấn tượng.
6. Không ai quan tâm tất cả những thứ bạn có thể làm, chúng tôi chỉ cần biết bạn làm được gì cho công ty. Hãy chỉ show ra những thứ đó thôi, không nên cầm bằng tốt nghiệp mẫu giáo đi xin việc.
7. Giục trả lời mail là chuyện đại kỵ. Có thể gửi lại mail đó với lý do sợ mail chưa tới được ghi rõ trong nội dung, đừng bao giờ giục nhà tuyển dụng trả lời mail.
8. Chúng ta chưa biết nhau là ai, cho đến khi tôi nhận mail của bạn, vì thế đừng xưng hô suồng sã hay thân mật, đừng hỏi những câu rất thơ ngây như người một nhà. Giữa chúng ta có khoảng cách.
9. Đừng để tôi phí thời gian với bạn khi bạn chưa từng tìm hiểu về công ty. Xin việc không phải là đánh xổ số lấy may.
10. Đừng để chúng tôi nhìn thấy mail bạn đang gửi cho chúng tôi, có CC đến những nơi khác. Chúng tôi biết tự ái đấy!
Read More

Bài giảng Bóng mây - nói về mẹ, xem xong thấy ân hận quá ....

Leave a Comment

http://vozforums.com/showthread.php?t=3004501



Chắc các bác cũng xem rồi, nhưng em cứ post đây cho các bác chưa xem   , nhưng em cứ post để xã hội bớt thành phần trẻ trâu từng nào hay từng đó, đọc mấy 
đứa chửi ba má trên FB ức chế lắm 

Bác nào vào gọi net về bản + dương quá + chí trung thì ko có lương tâm với mẹ 

Sau này pải gửi con đi vào chùa này vài khóa 

Link đây ạ :

http://www.youtube.com/watch?v=5CglL8RCukg

Lúc đầu sư thầy mở đầu hơi dài ai sốt ruột tua đến phút 18 nha









Năm xưa tôi còn bé ,mẹ tôi đã qua đời

Lần đầu tiên tôi hiểu ,thân phận trẻ mồ côi

Quanh tôi ai cũng khóc ,im lặng tôi sầu đau

Mặc dầu nước mắt chảy ,là bớt khổ đi rồi

Đỗ nhỏ tôi không tin ,người thân yêu sẽ mất

Hôm ấy tôi sững sờ và nghi ngờ trời đất

Từ nay tôi hêt thấy ,trên trán mẹ hôn tôi

Những khi tôi phải lỗi ,đau lòng mẹ la lại

Kìa nhà ai bên cạnh ,mẹ con vỗ về nhau

Tìm mẹ tôi không thấy ,lúc buồn biết trốn đâu

Hoàng hôn phủ trên mộ ,chuông chùa nhẹ rơi rơi

Tôi biết ,tôi mất mẹ. Là mất cả bầu trời


Hot girl rơi lệ 
 
Trẻ trâu hối lỗi:
Read More

Quy tắc chơi FTS

13 comments
Khi mình lập blog này thi bài đầu tiên là về FTS , nhưng giờ nhận thấy sự ''được chú ý'' của blog nên mình phải lui về đây ở ẩn.
Bookmark trang này lại và treo những stt cho bản thân





Read More