Vậy là cũng được gần 5 tháng kể từ tôi chính thức tốt nghiệp trường ĐH Dược Hà Nội. Một cảm xúc khó nói thành lời tràn ngập tâm trí tôi khi tôi lên bục nhận bằng tốt nghiệp từ thầy hiệu trưởng.

 Vậy là phấn đấu 5 năm cuối cùng cũng đã có thành quả!

Ngày nào còn chân ướt chân ráo bước vào trường Dược, giờ đây tôi đã trở thành 1 Dược sĩ chín chắn, mạnh mẽ khi ra trường. Tôi thấy nhớ, tôi muốn trở lại để được học lại thời Sinh viên hơn bao giờ hết, cũng như ngày xưa lên Đại học mong muốn trở lại thời cấp 2, cấp 3 vậy. Nhưng thời gian là thế, trôi nhanh và không bao giờ trở lại, không cho con người ta 1 cơ hội để sống lại những gì đã qua. Có lẽ như một ai đó đã nói, tôi là con người hoài niệm, và tôi thích được hoài niệm, bởi vì mỗi lần hoài niệm về những năm tháng đã đi qua, trên khuôn mặt tôi luôn nở 1 nụ cười mãn nguyện,....

Năm 2010 đánh dấu cột mốc quan trọng khi tôi đỗ trường Dược, vào lớp A6K65, một trong những lớp năng động nhất khóa tôi thời đó ( tôi tự sướng như vậy vì đó là lớp tôi, chứ nhiều lớp cũng năng động lắm). Trước lúc ra Hà Nội nhập học, tôi đã tự hứa cho mình phải trở thành 1 con người khác, phải năng động, phấn đấu mãnh liệt để sau này ra trường có thể trở thành 1 dược sĩ giỏi, vì vậy mà tôi cũng lên forum trường ( hồi đó forum còn sum tụ lắm) đăng đàn, hỏi han các anh chị rất nhiều. Được nhiều anh chị chỉ dẫn nhiệt tình nên ra Hà Nội tôi thực sự tự tin sẽ trở thành 1 con người khác.
Ngày đầu nhập học, được phong cho cái chức Lớp phó học tập vì các thầy thấy mặt ngoan ngoãn, rồi sau đó thành tổ trưởng tổ 2, thành ra cũng có chút trách nhiệm.

1. Những ngày tháng năm 1: Bố đời thiên hạ


Những ngày đầu đi học, tôi rất chăm chỉ học hành, cũng làm quen nhanh với nhiều bạn trong lớp, chia sẻ với các bạn nick yahoo để về nói chuyện. Lại nhớ cái thời yahoo, blog 360 còn thịnh, chuyên lên đọc blog các bạn, rồi chém gió xuyên màn đêm qua cái máy case cổ lỗ sĩ của anh Toàn cùng phòng trọ, rõ là vui hơn facebook xô bồ như bây giờ.

Ngày sinh hoạt Đoàn - Hội, nhờ chủ động được các bạn quý nên tôi ứng cử thành công chức Bí thư Lớp, đúng là oai hơn cóc. Năm đó cạnh tranh chức này với tôi còn có Biên, thằng bạn thủ khoa năm ấy, nó là Đảng viên, lại được tiếng thủ khoa, nên khi xem số phiếu của mình vượt trội hơn so với nó thì tôi cũng vui lắm, nhìn sang nó thấy vẻ hằm hằm ko phục, đượm buồn mà thấy hài hài. Dù sao thì sau đó tôi với nó cũng trở thành đôi bạn thân ở lớp những năm đầu đại học, đi đâu cũng có nhau.
Nhờ cái oai chức bí thư, nên các CLB hay tổ chức khác trong trường đều có 1 sự ưu ái đặc biệt cho tôi. Tôi tham gia hầu như gần hết các tổ chức, từ Đoàn Thanh Niên, Đội Tình nguyện, Hội sinh viên, rồi các CLB nữa. Cuối cùng thì trong số các CLB, tôi cũng chỉ gắn bó với CLB Tuyên truyền sức khỏe sinh sản & Giáo dục Vị thành viên - thanh niên ( gọi tắt là Sản). Cũng chả biết sao tôi lại thích CLB này, chắc hồi xưa tại quý các chị ở CLB này hơn.

Những ngày đầu năm trôi qua đẹp đẽ, tôi là Bí thư, là trưởng nhóm Tình nguyện, trưởng nhóm báo cáo CLB Sản, bí thư Liên chi đoàn của Khóa ( nói chung ở ngóc ngách nào tôi cũng là ''cụ trưởng nhóm '' vậy). Tôi cũng được nhiều anh chị khóa trên biết đến nhờ clip chào khóa mới của lớp, khi tôi là diễn viên chính:
Bonus: Nhờ làm clip này mà tôi quen và kết nối được các bạn trong lớp với nhau, tạo thành 1 lớp đoàn kết của khóa. Nhớ lại vai diễn để đời này đôi lúc cũng xúc động thật, ngày xưa còn trẻ trung, năng động, đen đen, gà gà, mà giờ đã già thành cáo rồi. hehe. Hôm sau phải cho mấy đứa con coi lại để nó biết hồi trẻ bố nó năng động như thế nào!

Rồi 1 ngày đẹp trời, tôi nghỉ tham gia Đội Tình nguyện trường. Đơn giản là vì tôi không thích, tôi thấy đó là tổ chức vui chơi hơn là làm tình nguyện đích thực ( trong tâm trí 1 kẻ kiêu ngạo năm 1 tôi nghĩ vậy). Đây cũng là quyết định quan trọng, là tiền đề để tôi chia tay dần các tổ chức ở trong trường để đi ra môi trường ngoài, mặc dù ở đó có thật nhiều người rất đáng trân trọng. Tôi vẫn tham gia nhiệt tình các hoạt động ở lớp, Đoàn, Hội sinh viên, CLB nữa. Sau này, tôi dần dần nhận ra mình các tổ chức trên chỉ đa phần là vui chơi nhiều hơn phát triển bản thân, cống hiến xã hội nên tôi bỏ dần, sang đến năm 3 thì tôi ko còn tham gia 1 tổ chức nào nữa.

Học kì 1 trôi qua êm đềm, điểm chác vừa phải, ko được học bổng - ngoại trừ vụ gạch bài thi môn Vật lý đại cương bất hủ được cả khóa biết tới. Sự thực là các môn khác tôi ôn thi vừa phải, và đạt điểm vừa phải, như chỉ tiêu của mình, chỉ còn mỗi môn Lý này tôi chăm chút hơn cả, vậy mà đi thi thì đề ngược đời quá, thôi gạch bài thi lại cho xong, điểm thấp để làm gì? Vậy là thi lại! Kì đầu tiên cũng dính môn thi lại đầu tiên. Chính việc này công với việc chuyên gia muôn học nên tôi luôn là mục tiêu đá đều của cô giáo dạy Vật lý sau này. Sang kì 2 tôi vẫn thể hiện sự ''bố đời thiên hạ'' của mình khi có những quyết định cứng rắn, độc đoán với các bạn trong lớp, đơn giản là tôi muốn hoàn thành tốt tất cả các nhiệm vụ được giao phó. Mà muốn hoàn thành tốt thì phải cứng chứ hầu hết các bạn cũng chây lười, vô kỉ luật đến lạ.

Năm 2010-2011 là năm SLNA đá hay nhất ở giải bóng đá trong nước, tôi là kẻ yêu thích bóng đá nên cũng quan tâm. Vậy là tôi cũng nhanh chóng tham gia hội Cổ động viên SLNA khi Hội mới xây dựng lại ở Hà Nội. Chính thức ở đây, khi được tiếp xúc những người bạn mới, những người anh mới, tôi mới nhận ra mình cần phải đi ra ngoài xã hội nhiều hơn, để được học hỏi nhiều hơn. Hội CĐV SLNA đã trở thành 1 cầu nối quan trọng, đưa tôi chuyển mình từ 1 thằng Sinh viên hống hách, bố đời thành 1 Huy Dell như bây giờ, trở nên khác biệt hoàn toàn với những sinh viên Dược khác...

2. Năm 2: Những nốt trầm.

Vì ko những quyết định độc đoán ở lớp, nên tôi ko tiếp tục giữ chức Bí thư mà phải ngậm ngùi cái chức Phó bí thư hữu danh vô thực. Tôi buồn vì những sự cố gắng của mình ko đc đền đáp, mà lại bị các bạn chê trách. Nhưng dù sao tôi vẫn tham gia nhiệt tình các hoạt động ở trường, lớp. Có điều nhờ ko có ràng buộc gì với các tổ chức trong trường nên tôi bắt đầu đi ra ngoài, tham gia đội nhóm ở các trường Kinh tế, Ngoại thương, ... rồi quen dần các bạn ở ngoài, cả nhiều tổ chức bên ngoài nữa. Đúng là có đi ra ngoài tiếp xúc có khác, tâm thái của mình hơn hẳn chỉ là trong khuôn viên trường Dược nhỏ bé. Nhiều người trong họ sau này trở thành những người quan trọng trong kế hoạch sự nghiệp của tôi!

Chuyện học tập thì vẫn thế, có môn điểm cao, có môn thi lại. Dù sao thì vẫn hoàn thành nhẹ nhàng mặc dù lười học.

3. Năm 3: Những buổi đầu kinh doanh

Cuối năm 2 do có biến cố gia đình - mẹ và em trai tôi bị tai nạn - thành ra gia đình khó khăn hơn bao giờ hết. Mặc dù bố mẹ vẫn hứa đảm bảo chu cấp nhưng là bổn phận của 1 đứa con trai cả, tôi muốn mình phải tự làm cái gì đó kiếm tiền nuôi thân, giúp đỡ gia đình.

 Gia sư làm mãi ko ăn thua. Bồi bàn, rửa bát ở phố cổ thì mệt mỏi và mất sức ( hehe, nhớ những tối năm 2 đi rửa bát thuê cho mấy nhà hàng trong phố cổ, tiếp xúc bao loại người Tây, Ta , xã hội đen xã hội đỏ, đêm về ngủ nằm vật vờ, trải nghiệm đó có lẽ cả đời ko bao giờ quên được).

Cuối cùng, như 1 cái duyên bất ngờ, tôi nghĩ ra 1 ý tưởng kinh doanh, đó là làm Đồng phục lớp. Lại gặp được 2 thằng bạn cũng máu me nữa, nên công việc trôi chảy. 3 đứa lập công ty ( công ty ma, ko giấy tờ, sổ sách, văn phòng thì đi mượn 1 anh bạn trong hội CĐV SLNA), cả 3 đứa đều giữ chức Manager, có những cộng tác viên đầu tiên, kiếm những đồng ''chục triệu'' rồi '' trăm triệu'' đầu tiên. Những ngày tháng vất vả, xe máy ko có, đi họp bằng xe bus, chạy đưa hàng cả trưa bằng xe bus cho kịp giờ, thỉnh thoảng 10h đêm còn phải ra bến xe gửi hàng về quê nữa,... Có tiền của dư dật, vậy là vừa gửi được về nhà, vừa tự tiêu bản thân, cho bạn bè vay mượn. Nói chung năm 3 của tôi là năm của con buôn áo đồng phục hơn là của 1 sinh viên Dược.

Bởi chuyện học tập của tôi cũng ko có gì đáng kể, ngoài mấy môn thi lại vì ko tập trung ôn do phải đưa hàng cho kịp giờ của khách, vì ngồi nghiền ngẫm sách kinh doanh nhiều hơn sách Dược. Yêu đương cũng không có khi mình thấy đam mê của mình là dành cho kinh doanh nhiều hơn. Chính thức từ đây tôi định hướng được cho mình con đường sau khi ra trường...

4. Năm 4: Lớp mới, những sự thay đổi mới.

Năm 4 là năm khóa tôi phân ngành, hồi đó có 4 phân ngành là Đa khoa, Kinh tế Dược, Dược Lâm sàng, Công nghiệp Dược. Tôi chọn Kinh tế Dược.
Lớp mới, bạn mới, nhờ cái uy danh ''bố đời thiên hạ'' hồi năm 1 nên nhiều bạn biết tôi, và tôi lại trở lại chức Bí thư. Lớp tôi là lớp Kinh tế, đặc thù các bạn cũng khá tự cao bản thân, nên nhìn chung thiếu đoàn kết, chơi ko hợp với nhau, cứ suốt ngày chí chóe, ko ở lớp thì lên facebook chửi nhau. Rõ chán. Được cái dân Kinh tế có khác, ăn chơi phè phỡn thì đúng là ko lớp nào bằng.
Còn về việc kinh doanh, 2 đứa ban của tôi sau vì muốn tập trung cho học hành, cũng chả muốn phát triển công ty thêm, nên cũng bỏ dần, còn lại mỗi tôi vẫn hăng say làm việc. Tôi vẫn kiếm được nhiều đơn hàng nhờ những mối quan hệ rộng của mình. Qua đó cũng tích lũy được đôi chút cho kế hoạch Du lịch sau khi tốt nghiệp của mình.

Chính năm 4 quyết định học Kinh tế Dược dần giúp tôi hình thành sâu hơn tư tưởng khởi nghiệp của mình trong ngành Dược sau này. Tôi cũng chịu khó viết blog và chia sẻ nhiều thứ, nhờ đó cũng may mắn được nhiều người trong ngành biết đến. Trong đó có nhiều người có những ảnh hưởng lớn đến tâm thức của tôi về ngành Dược. Tôi bắt đầu hò hẹn cafe nhiều hơn với các anh chị làm trong ngành, họ chia sẻ cho tôi con đường đi, tầm nhìn của họ, còn tôi thì cũng khôn dần ra với những tri thức mới về ngành Dược của mình. Nhờ họ chia sẻ, nên tôi cũng bắt đầu biết chia sẻ. Tôi chia sẻ nhiều hơn cho bạn bè, cho thế hệ đi sau, và rồi tôi cũng lớn dần. Tôi thay đổi và ấp ủ nhiều hơn cho 1 business Dược phẩm sau khi trường...

5. Năm 5: Những khoảnh khắc chia ly.

Tôi chia tay với Đồng phục sau hơn 2 năm gắn bó. Mặc dù  rất tiếc nuối nhưng tôi ko thể tập trung phát triển nó nữa, mà tập trung dần cho những hiểu biết về ngành Dược hơn, bởi vì tôi nghĩ đó mới chính là thế mạnh của mình... Kinh doanh đồng phục đơn giản chỉ là 1 bước đệm cho việc chinh phục thị trường Dược phẩm của tôi mà thôi.

Tháng 10/2014, tôi được ưu ái và được 1 người sếp tài năng ( người mà tôi vô cùng khâm phục suốt chặng đường kinh doanh) mời về thực tập tại công ty của anh với những lời hứa và niềm tin cho chặng đường dài khởi nghiệp sau này. Tôi hăng say làm việc, thể hiện hết mình. Tiếc là cá tính của vị sếp nhỏ ( dưới cấp của anh sếp tài năng đó) trong công ty có lẽ ko phù hợp với kẻ bố đời như tôi nên sau hơn 2 tháng gắn bó, tôi xin nghỉ việc. Tôi coi đó là 1 thất bại đầu đời vì mình đã ko hoàn thành những mục tiêu mình đặt ra khi tham gia ngành Dược. Tôi cũng cất giấu 1 lời xin lỗi với người sếp, người anh, người thầy tài năng đã nâng đỡ tôi chập chững vào ngành Dược, thay vào đó là 1 lời hứa sẽ phấn đấu thành danh sẽ quay lại cảm ơn anh Hổ Cáp.
Nhưng rồi tôi vẫn phải bước dậy, hoàn thành nốt chương trình học Đại học. Tôi còn cùng 2 đứa bạn ngày đêm bàn bạc những định hướng của 1 doanh nghiệp Dược phẩm đồ sộ, và rồi 2 người bạn đó cũng bỏ tôi mà đi làm thuê, ko đi cùng tôi trên con đường khởi nghiệp nữa. Lại chia ly.
Cũng như năm 4, tôi cũng chịu khó học hỏi nhiều hơn các bậc đi trước, để rồi như 1 hành động đáp lại tấm thịnh tình của những con người đó, tôi cũng quyết tâm chia sẻ cho các thế hệ đi sau. Và CLB Kinh tế Dược mà tôi thành lập cũng nằm trong kế hoạch đó, đơn giản là chia sẻ định hướng của mình cho các em đi sau, giúp các em bước ngắn hơn trên con đường chinh phục sự nghiệp mà các anh chị và tôi đã phải vất vả, dày công mới leo lên được. CLB hoạt động với nhiều khó khăn, thách thức, nhưng rồi cũng ổn định, các thành viên cũng đã tốt dần lên, và tôi yên tâm để truyền lại nó cho 1 người khác.

Tháng 6/2015, tôi đỗ tốt nghiệp với con điểm 8 - một số điểm khá tốt - sau hơn 1 tuần ôn thi. Vậy là kết thúc 5 năm học Đại học thật nhẹ nhàng.

TÔI CHÍNH THỨC TRỞ THÀNH DƯỢC SĨ ĐẠI HỌC


Tôi lấy bằng, ép platics và đưa về cho mẹ cất vào tủ, rồi xách balo đi du lịch cùng khoản tiền nho nhỏ đã tích lũy được sau mấy năm cày cuốc (theo kế hoạch vừa nảy ra trong lúc ôn thi)....

Chiêm nghiệm:5 năm học Đại học của tôi ko có quá nhiều dấu ấn của việc học tập ngoài những giây phút liều mạng gạch bài thi lại, hay những buổi thi sáo rỗng vì ko ôn, pha điểm vài con điểm cao xuất thần ,... Dù sao thì tôi vẫn thấy tiếc vì mình đã ko chăm chỉ hơn những ngày đi học, bởi như thế, tôi mới đúng là 1 Dược sĩ đích thực.
Nhìn lại thời sinh viên của mình, tôi vẫn có rất nhiều nuối tiếc, nhưng thời gian đã trôi qua, tôi ko thể quay lại 1 lần nữa, và có lẽ, tôi sẽ cất những kỉ niệm của mình vào 1 góc của trái tim, để mỗi lần mở ra, tôi lại đắm chìm trong hạnh phúc, trong háo hức, tiếng cười.
Chào nhé, thời sinh viên!

P/s: Bài viết viết theo dòng cảm xúc, ko có trật tự cụ thể, mỗi điểm nhấn trong bài viết sẽ là chủ đề của những bài viết sắp tới để tôi lưu giữ lại những kỉ niệm thời Sinh viên của mình, Thank all!