Về Tác giả

Tôi là Nguyễn Quang Huy, biệt danh Huy Dell. Tôi là 1 Dược sĩ đam mê kinh doanh. Mong muốn của tôi là góp phần giúp xã hội trở nên tốt đẹp hơn bằng những giá trị của mình.

author
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm sự cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm sự cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng

Thầy dạy thư pháp

Leave a Comment

 Gặp lại thầy dạy thư pháp sau 13 năm


Năm 2012, lúc đang học năm 2, tầm thời gian ra Tết, mình ra hồ Hoàn Kiếm dạo chơi thì gặp ông đang viết thư pháp ở đền Bà Kiệu đối diện đền Ngọc Sơn. Sẵn máu thích thú và tò mò về thư pháp (đúng hơn là ham mê về lịch sử và Nho học), thế là mình thử xin vào học và ông cũng đồng ý luôn. 

Bắt đầu học viết các nét, mài mực, chọn bút, chọn giấy,... Cứ buổi nào ko đi học hoặc không lên nhà thuốc (hồi đó mình còn xin thực tập bán thuốc tại nhà thuốc Dược khoa ở ngoài cổng trường Dược) là lại đạp xe ra đền Bà Kiệu với ông. Lâu lâu lại dành tiền gia sư mua ít hoa quả đến 2 ông cháu ăn. Có hôm ông lại dẫn về nhà ông ở Lãn Ông ăn cơm. Mình thấy cu cháu ông còn nhỏ, thế là hỏi xem có cần gia sư không, thế là dạy cho cu cậu môn Toán luôn. Cảm giác hồi đó thời gian gần như khít rìn rịt không có lúc nào rảnh rỗi cả. Học được mấy tháng, bắt đầu viết được vài chữ cơ bản thì nhà có sự cố, thế là phải xin ông nghỉ học. Bẵng 1 thời gian sau, đứa học trò vô tâm này cũng quên mất rằng mình còn có 1 người thầy 80 tuổi dạy mình về thư pháp và đời.

Cách đây mấy tuần, hôm sinh nhật, lại giật mình thấy ông nhắn tin chúc mừng sinh nhật trên Zalo (chắc Zalo đồng bộ danh bạ rồi kết bạn mà mình không để ý). Vậy là gọi ngay cho ông hỏi thăm. Biết rằng ông và bà (vợ thầy) dời từ Lãn Ông về quê Hưng Yên dưỡng lão. Vậy là phi xe qua gặp ông ngay. Rất vui mừng (trộm vía) là năm nay hơn 90 tuổi nhưng ông vẫn khỏe, còn giới thiệu phòng lưu niệm tại gia của ông. Ông vẫn kể được vanh vách lịch sử "làm nghề" và vài học trò của ông. 

Chia tay ông về cũng khá nhiều suy nghĩ. Thời buổi hỗn tạp và hoà tan văn hoá như bây giờ, trở về những giá trị cốt lõi là 1 điều tối quan trọng. Hẹn lịch lúc nào thư thả hơn về đầu óc sẽ học làm nhà Nho để răn dạy con cháu sau.









Read More

Thói quen viết

Leave a Comment





Mấy hôm nay mới có thời gian sửa lại giao diện và tư duy lại 1 chút về blog mà lâu nay mình bỏ quên. Tính ra bài đăng gần nhất cũng đã hơn 1 năm, giật mình nhận ra 1 năm qua mình chưa viết 1 bài nào. 

Cách đây mấy tuần, mình vừa tìm hiểu về Phật pháp và đọc bài của 1 người mà mình khá quý (TGG - ông này không liên quan gì Phật giáo), có 1 nhận định rất đúng mà mình nghiệm ra: Chúng ta nên sống hướng về phía bên trong nhiều hơn trước khi hướng ra bên ngoài. Trong khi chúng ta hướng quá nhiều thời gian, công sức ra bên ngoài như đi làm công ăn lương phục vụ xã hội, giao tiếp với mọi người (cả gia đình và bạn bè) hay là đi làm từ thiện,... thì những lúc đó bản thân nội tâm của chúng ta vẫn chưa hoàn thiện, trong trẻo, tĩnh lặng để đủ lực hướng ngoại. Hậu quả là chúng ta vừa ít khi đạt được những kết quả tốt của việc hướng ngoại (công việc vẫn chưa trôi chảy, các mối quan hệ vẫn bất ổn hay làm từ thiện không đem lại kết quả,...) vừa không đạt được kết quả trong nội tâm. Cũng giống như câu chuyện "vác tù và hàng tổng" vậy. Và đại ý của nhận định này là chúng ta nên giải quyết những bài toán bên trong bản thân mình trước, giải quyết sâu xa và triệt để mọi vấn đề của nội tâm, để có 1 sự tĩnh lặng, an lạc nhất định để đối mặt và xử lý các vấn đề quan hệ bên ngoài, từ công việc, gia đình, bạn bè, cống hiến xã hội,... Mình hiểu nôm na là như vậy.

Vậy thì làm gì với nội tâm chúng ta để đạt trạng thái an lạc, tĩnh lặng? Đương nhiên đó là 1 chặng đường xa, và muốn đạt được thì ta phải "tu". Một trong những việc đó là hãy đối diện thường xuyên với bản thân mình, để lắng nghe bản thân mình đang ở đâu, muốn gì, và nên làm gì,... Và đương nhiên, chính việc ngồi đối diện với bản thân trên cái Blog này thực sự rất cần thiết.

Mình ngẫm lại, ngày xưa, mỗi lần ngồi suy ngẫm và soạn thảo từng dòng bài viết để đăng lên Blog, mình thấy có sự gì đó lớn lên của bản thân mình. Nó ko rõ ràng lắm (vì chắc mình viết không đều), nhưng chắc chắn là có sự lớn lên mà chính bản thân mình cũng không nhận ra. Để rồi hôm nay, sau hơn 1 năm ko động chạm gì bàn phím, mình đã thấy mình lớn hơn khi soạn ra những dòng này. Và hi vọng, mình sẽ đều tay hơn. Càng viết nhiều, càng chiêm nghiệm nhiều, mình sẽ tường minh mọi suy nghĩ của mình hơn.

Ngoài ra thì còn có 1 lý do nữa để mình sửa lại thói quen viết của mình. Đó mình nghĩ đến 5-10-20 năm nữa, khi mình già đi, mình sẽ đọc lại những dòng này, mình sẽ hiểu hơn về những suy nghĩ của tuổi trẻ, cũng như là 1 cách để hiểu hơn về con cháu mình, để dạy chỗ chúng nó. Hi vọng đọc đến dòng này, con của bố, cháu của ông sẽ hiểu tại sao lại nên viết Blog.

Hà Nội, 4h17 26/03/2022,

Nguyễn Quang Huy



Read More

Hướng tới 2021

Leave a Comment

 Hôm nay là ngày cuối cùng của năm âm lịch Canh Tý (2020) tôi ở Hà Nội, sáng mai tôi sẽ đi về quê hòa nhịp không khí Tết năm Tân Sửu cùng bao người dân khác trên mảnh đất hình chữ S này ( giữa mùa Covid thứ 2 ở Việt Nam). Tôi viết mấy dòng này để kỷ niệm 1 năm 2020 đáng nhớ và hướng tới năm 2021 trọn vẹn, thúc đẩy mình hoàn thiện hơn.

***

Năm 2020 trôi qua với nhiều trở ngại bởi dịch Covid 19, ảnh hưởng đến toàn xã hội, về hầu hết các lĩnh vực. Nhưng đối với tôi, thì Covid cũng không quá ảnh hưởng, về hầu hết mọi mặt. Những gì xảy ra trong 2020 như những điều đã được dự báo trước mà tôi đã từng suy nghĩ, mường tượng nhận ra trong những năm trước đó.



Thành tựu lớn nhất của tôi trong năm 2020 là trở thành trụ cột của một gia đình nhỏ cùng người vợ đáng mến của mình. Sau bao năm lông bông, khi trở thành một người chồng, và sắp tới là một người cha, tôi cảm thấy mình đã trở nên một con người có trách nhiệm hơn. Giờ đây tôi không chỉ sống và làm việc cho riêng mình nữa, mà sống và làm việc vì người vợ, người con và đương nhiên là ông bà, bố mẹ, em trai của mình. Nhiều khi độc thân người ta vẫn hay nói câu trên, nhưng để hiểu và chiêm nghiệm được thì đúng là chỉ có việc lập gia đình mới hiểu được điều đó. Con xin cảm ơn bố mẹ hai bên đã tác thành hôn sự, Anh xin cảm ơn người vợ đã đến bên anh, Bố xin cảm ơn đứa con trai sắp chào đời!


Năm 2020 đánh dấu một bước ngoặt khá lớn trong sự nghiệp kinh doanh Dược của tôi, khi mà hầu hết các mục tiêu đề ra của năm đều không đạt được. Khẩu hiểu "Bứt phá 2020" đưa ra từ đầu năm đã không thành hiện thực. Nhưng trong con người tôi có phần nào đã thực sự hiểu hơn về bản chất của việc kinh doanh, của một nhà quản trị, của một người Dược sĩ. 2021 với những kế hoạch đề ra, tôi tin rằng, với sự hoàn thiện dần của bản thân (nhờ những kiến thức và trải nghiệm), sẽ là một năm với nhiều thành công.



Sự nghiệp Hướng đạo trong năm 2020 cũng là những bước đi lên chậm rãi, dần dần tôi cũng hiểu được những giá trị của hướng đạo. Và với những người bạn, người anh em, với những quyển sách ở trong thư phòng, tôi cũng sẽ hoàn thiện hơn để trở thành một Trưởng Hướng đạo xuất sắc, có thể giúp cho nhiều em nhỏ trở nên hoàn thiện, tháo vát hơn.

Năm 2021 cũng sẽ là năm tôi tìm lại những giá trị cốt lõi sâu xa trong con người, để tôi dần "giác ngộ". Mặt trời chân lý đã chói qua tim tôi rồi, việc của tôi là tu thân và chiêm nghiệm vẻ đẹp của cuộc đời, để hoàn thiện bản thân và làm được nhiều việc giúp đời, giúp người hơn.

Cảm ơn Canh Tý 2020 với nhiều niềm vui, thách thức

Chào Tân Sửu 2021 với đầy ắp thành tựu,

HUYDELL

07/02/2021 ( 26 Âm lịch Canh Tý)


Read More

Xa nhà

Leave a Comment
Không biết cảm giác này đã bao nhiêu lần ùa đến với tôi từ khi còn nhỏ.
Đó là cảm giác xa mẹ mỗi dịp đi học hay đi làm xa.

Mấy hôm nay mẹ ra Hà Nội. Và giờ thì tôi vừa tiễn mẹ ra bến xe để về quê.

Nhìn từng bước đi của mẹ, tôi lại nhớ về những ngày mẹ đưa tôi tất tả đến trường. Đó là những ngày vào lớp 1, lớp 2. Đó là những ngày vào cấp 2,3 rồi Đại học.
Thời gian trôi qua nhanh quá. Em tôi đã lớn và là 1 Sinh viên ĐH. Còn ông bà, bố mẹ tôi cũng đã già đi. Mỗi lần nhìn thấy bố mẹ với những nếp nhăn trên trán, tôi lại bồi hồi nhớ về những ngày được bố mẹ chở xe đạp đi công viên, hay những chuyến xe "4 anh em trên một chuyến xe tăng" mỗi lần xuống thành phố hay về quê nội ngoại.

Gia đình tôi là 1 gia đình nhỏ. Bố mẹ xa nhau để kiếm kế sinh nhai, mẹ ở nhà nuôi 2 anh em tôi khôn lớn. Điều đó cũng giúp tôi tự lập hơn về tư tưởng khi mẹ thường phải đi bán hàng cả ngày. Bố mẹ hoàn toàn tin tưởng vào 2 anh em tôi chứ không áp đặt. Đó là lý do mỗi quyết định quan trọng của tôi, như đi du lịch 3 tháng sau khi tốt nghiệp hay mở 1 công ty Dược năm 23 tuổi, đều được bố mẹ tôn trọng mặc dù tôi biết rằng bố mẹ thực sự rất lo lắng cho những quyết định của tôi.

Nhiều lần xa nhà để đi học hoặc đi làm, cũng là từng đó lần tôi rời xa vòng tay bố mẹ, như hình ảnh 1 đứa trẻ bé bỏng rời tay mẹ cha lúc vào lớp 1 vậy... Mỗi lần đó đều làm tôi xao xuyến và quyết tâm hơn trong những chặng đường mới của mình.
Rồi mai đây, bố mẹ tôi sẽ già, tôi và em tôi cũng sẽ trưởng thành hơn. Tôi có thể lấy vợ, sinh con, sẽ chăm chút hơn cho gia đình nhỏ của mình, nhưng những năm tháng êm đềm ở 1 gia đình nhỏ ấm cúng, đầy sự tôn trọng, sẽ vẫn mãi ở trong trái tim tôi.
Điều mà tôi có thể đền đáp công ơn của 2 vị sinh thành, đó là để bố mẹ hưởng được hưởng những tháng ngày hạnh phúc sắp tới đây. Việc đầu tiên đó là phấn đấu để cả nhà có thể đoàn tụ ở đất Hà thành này được. Rồi sẽ là những chuyến du lịch để bố mẹ thỏa chí ngao du như những bạn bè đồng trang lức. Đó là 1 cô con dâu, và những đứa cháu nội ngoan ngoãn, hiếu thảo để bố mẹ được vui niềm vui của ông bà,...

Có đôi lúc,
mong thời gian ngừng trôi.

HUYDELL
16/08/2018.
Read More

Đông đến

Leave a Comment
Mấy hôm nay Hà Nội lạnh.
Cái lạnh thường thấy của sự bắt đầu mùa đông. Nhưng sao thấy êm dịu kì lạ.
Cái lạnh làm ta muốn ôm cái chăn đắp thêm chút nữa, cái lạnh làm ta muốn ngủ nướng thêm 1 xíu,...

Tính ra đây là lần thứ 8 trong đời đón cái rét của mùa đông Hà Nội rồi. Chả hiểu sao thấy cảm xúc khác lạ, nhẹ nhàng, nhưng hừng hực, nôn nao, có cảm tưởng như mùa đông đến và đang thôi thúc tôi làm mọi thứ mãnh liệt hơn. Có vẻ mùa đông đang nhắc nhở rằng: "Huy ơi, làm nhanh đi cậu ạ. Tôi lại đến rồi. Tôi muốn thấy cái gì đó thay đổi mãnh mẽ ở cậu."

7 năm qua, wao, 7 năm ở Hà Nội. Đó là khoảng thời gian đủ dài để ta thấy thế giới thay đổi mãnh liệt thế nào. 1 cậu bé sinh 2010 bây giờ đã vào lớp 1. 1 cô sinh viên ra trường có thể đã trở thành 1 bà mẹ 2 con. 1 anh nhân viên quèn có thể đã trở thành 1 đại gia trăm tỷ, Bóng đá Việt Nam đã qua mấy kì AFF, SeaGames nhưng vẫn nói không với Huy chương vàng,...
Còn tôi thì từ 1 sinh viên năm 1 bỡ ngỡ vào trường Dược, đã thành 1 Dược sĩ với 2 năm "kinh nghiệm''.

Tôi đã biết sức mạnh của thời gian - có lẽ ai cũng biết sức mạnh của nó.  Nhưng có vẻ tôi vẫn chưa có 1 phương án tác chiến phù hợp để chống lại nó. Thời gian trôi đi mỗi ngày, tôi vẫn cứ thấy nuối tiếc mỗi ngày vì tôi đã chưa làm những gì mà tôi đã định. Tôi đã ko chịu xúc tiến những quan hệ, những công việc mà tôi nghĩ là sẽ tốt cho mình. Thành ra tôi sợ sức mạnh của thời gian.

Và cảm ơn mùa đông, có lẽ đông đến như tiếp cho tôi 1 sức mạnh kỳ bí nào đó để tôi dám tự tin rằng, tôi sẽ chiến thằng thời gian. Bởi vì đời ngắn lắm, tôi sẽ làm những gì cần làm, để sống 1 cuộc đời có ý nghĩa.


P/s: Lâu ko mò cái blog, cảm thấy viết lủng củng nhưng thôi, cảm xúc chỉ đến đó. hehe.
Read More

Đại bàng cô đơn

1 comment
Cá tính mình thường cứ làm gì thì thích làm 1 mình, chả phải lo sợ ai nhòm ngó, chả phải dựa dẫm ai cả. Từ lúc đi du lịch 1 mình ở khắp các nơi, rồi đến lúc mở doanh nghiệp, tất tần tật 1 con người quyết định và hành động. Cho nên thấy khả năng "tự chiến" của mình cao đến mức nào.
Vậy mà thỉnh thoảng cũng thấy cô đơn.

Ngày đi du lịch, nhất là lúc ngồi trên xe khách ở bên Campuchia hay Lào, xung quanh toàn người lạ, không chung ngôn ngữ, văn hóa, thành ra thấy không nói chuyện được, thỉnh thoảng lại nghĩ, nếu có người đi cùng mình thì sao nhỉ? Có lẽ ít ra cũng có người nói chuyện chung, có người tâm sự cho đỡ "sợ" ( nhất là lúc ở Phnompenh, nhằm lúc VN- Cam đang xung đột chứ, may mà có cô bạn gái Tyna rủ rê đi chơi nói chuyện chứ ko chắc sợ ko dám đi ra ngoài luôn), có người "chụp ảnh" chung,... Đại loại là dù thêm 1 "của nợ" vướng chân thằng đàn ông ngổ ngáo như mình nhưng nếu có thì chắc chuyến đi sẽ vui hơn 1 xíu.
Lúc mở công ty cũng vậy, 1 mình bản thân quyết, cả gia đình đều phản đối ( nhưng sau thì do cả nhà hiểu cho cái ước mơ nhỏ của cậu con trai nên cũng đồng lòng), bạn bè thì cười chê, dè bỉu, các em út thi trông ngóng, mấy ông anh khóa trước thì " tao chống mắt xem mày trụ được bao lâu",... Đại loại thế. Vậy là mọi sự cũng do cái đầu này nghĩ, cái tay này làm hết. Từ giấy tờ, sổ sách, định hướng, thực thi,... Có thêm mấy đứa em hỗ trợ vài thứ nho nhỏ, sau rồi tụi nó hem kiên trì theo anh Huy nổi nên cũng chia ly. Sau này nhiều người cũng ngỏ ý muốn hợp tác vì thấy sản phẩm tốt, lại tiềm năng, nhưng lại ko đi đến đâu vì ko phù hợp.

Chung quy lại cũng do cái con người Huy nó khác, nên tìm người phù hợp để đồng hành cũng khác. Có ai điên dại như Huy tốt nghiệp Đại học xong vác balo đi 1 dọc Việt Nam với "xuất ngoại" cái sang mấy nước xung quanh giữa hiểm nguy bộn bề, ngoại ngữ level 0,05 đâu. hehe. Có ai điên dại như Huy chưa có thành tựu chi đáng kể mà đòi mở công ty, với ước mơ xứng tầm Việt Nam đâu. hehe.



Thỉnh thoảng lại ước gì...
Mấy thằng bạn chí cốt của mình điên như mình tí để mình có thể chia sẻ nhiều hơn những dự định của bản thân, ta trẻ ta phải chiến hết mình :P
Có cô gái nào chấp nhận 1 người đàn ông có những cá tính điên điên như Huy tí để lúc nào Huy cũng có thể chia sẻ mọi điều với cô ấy và nhận được sự đồng cảm...

Thấy cô đơn ghê!
Nhưng con ngựa hay nhất vẫn luôn phi 1 mình
Đại bàng vẫn bay 1 mình ở tầng cao nhất của mây xanh.

Từ từ cô đơn sẽ giúp Huy lớn và hoàn thiện.
Rồi Huy cũng sẽ kiếm được những con người phù hợp để lấp vào những chỗ trống!
Hà Nội, 17/06/2017
HUYDELL



Read More

Nếu được trở lại năm 1 Đại học ...

Leave a Comment
 Gửi tặng các bạn đã, đang và sẽ là sinh viên năm 1.

 2010-2017 - Vậy là cũng được 7 năm kể từ ngày đặt bước chân đầu tiên vào ngưỡng cửa Đại học. Thời gian đúng là 1 thứ thật đáng sợ. Con số 7 năm làm anh Huy giật bắn cả mình. Nhanh quá.
5 năm Đại học có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, quan trọng là chúng ta sống sao để 10-20 năm sau chúng ta nhớ lại và mỉm cười:" Ngày xưa sao mình hâm thế". Đối với bản thân anh, 5 năm đó là 5 năm thật đáng sống, 1 đời sinh viên oai hùng vì những gì mình đã làm được, đã chia sẻ được cho mọi người thật nhiều giá trị. Nhưng ngẫm lại, nếu cho trở lại khoảnh khắc này 7 năm về trước, có lẽ anh sẽ phấn đấu nhiều hơn, làm nhiều thứ hơn, bởi vì có những thứ anh đã ko dám làm, ko dám chiến đấu, để rồi bây giờ thỉnh thoảng vẫn nuối tiếc. Thế nên anh chia sẻ bài này, đơn giản gửi đến tất cả các bạn đã, đang và sẽ là sinh viên năm 1, để các bạn phấn đấu, hành động, để tuổi thanh xuân của các bạn không trôi qua hoài phí như thật nhiều người khác!

 Nếu trở lại năm 1, anh Huy sẽ ...
1. Chăm học hơn
Nhiều người tưởng anh Huy chăm học nhưng thực chất là anh Huy rất lười, thuộc thể loại lười nhất Khóa, hay thi lại nữa, nhục hem thể tả. Ra trường mới thấy những kiến thức căn bản học ở trường Dược quan trọng đến thế nào. Giờ ngậm ngùi mua sách đọc lại để áp dụng vào cuộc sống và công việc, thấy những kiến thức đó hay biết nhường nào. 5 năm đại học, tất cả những trang sách thầy cô đã ấp ủ dành cho chúng ta đều đáng quý, hãy trân quý từng môn học, bởi từng môn học đó sẽ cấu thành trong các bạn 1 người Dược sĩ tài năng.
Thế mới thấy khâm phục đứa bạn thủ khoa kép ( thủ khoa cả đầu vào cả đầu ra) khóa anh tài giỏi biết nhường nào, giờ có cái gì ko biết về chuyên mon cứ hỏi nó là được giải đáp tận tình. A xin phép tag bạn Trần Trọng Biên, có gì hỏi về học tập các em cứ nhắn tin ảnh, bảo em a Huy Dell. Dù a chưa xin phép đâu, kệ ảnh, bạn Biên của anh dễ tính chứ ko khó tính như anh Huy. hehe.
2. Tham gia nhiều hoạt động tập thể hơn
Vào năm 1 anh Huy join liền mấy CLB, rồi Đoàn Thanh niên, Hội Sinh viên, Đội Tình nguyện, Join hết, 1 là để quen biết nhiều người học hỏi, 2 là cải thiện kỹ năng của mình. Công nhận là nhờ tham gia mấy tổ chức, làm cán bộ lớp mà con người anh Huy đen thui bẩn bẩn xưa kia trông sáng sủa hào hoa, nói chuyện vui hơn hẳn.
Về sau thấy mấy nhóm trong trường đi theo khuôn sáo quá, chán chán, anh Huy lại nhảy ra, tham gia mấy nhóm năng động hơn ở mấy trường kinh tế, rồi nhóm Phật tử, Từ thiện,... Òa, đi "du học" có khác, bao nhiêu luồng tư tưởng năng động từ các bạn ở ngoài mà mình thấy mình lớn thêm bao nhiêu. Còn nhiều nhóm mà có các anh chị lớn chơi, anh Huy cũng tham gia, quả thật mấy anh chị đó là " bầu kinh sử" mà anh Huy phải xách dép theo học tập nhiều nhiều.
Cơ mà mấy năm sau thì lười dần, vậy là mất đi bao nhiêu mối quan hệ, bạn bè.
Cho nên lời khuyên tiếp theo là các bạn hay ra ngoài, có bao nhiêu tổ chức, hội nhóm vô cùng năng động, nhiệt huyết đang đón chờ các bạn. Đó là cơ hội hiếm có để các bạn có thể quen biết nhiều bạn bè, học hỏi họ, nâng cao năng lực bản thân...
3. Làm thêm nhiều nữa
Đi làm thêm, nghề nào cũng thế, ta sẽ được giao tiếp nhiều con người khác hẳn tầm sinh viên chúng ta, đó có thể là chủ doanh nghiệp - đồng nghiệp - khách hàng ( nếu làm thêm trong doanh nghiệp, nhà hàng, nhà thuốc,...), là phụ huynh- học sinh ( nếu đi gia sư), ... Có vô vàn cơ hội cho SV làm thêm, nhất là sinh viên Dược, bởi vì SV Dược rất thông minh và đa năng ( cái này anh được nhiều anh chị chia sẻ, chứ ko phải chủ quan, cơ mà các bạn vẫn còn lười và chưa dám dấn thân lắm nên các anh chị không hài lòng lắm! ).
Vậy nên hãy đi làm thêm nhé, làm gì cũng được, miễn là các bạn thấy nó phù hợp với các bạn. Đi làm thì nhớ ghi 1 cuốn sổ ghi lại từng ngày làm việc, sai sót, kinh nghiệm gì đều nên ghi vào, rồi 1 ngày bạn sẽ thấy mình lớn thêm bao nhiêu! Cảm giác khi cầm những đồng tiền mình kiếm được để tiêu xài thật rất đỗi tự hào.
4. Phải đi du lịch nhiều hơn
Du lịch ko hẳn là các bạn phải đi đâu xa đó trên Sapa, Cát Bà,...cách cả trăm km. Những thứ đẹp đẽ đơn giản ở quanh ta đây. Cứ nhìn xung quanh thành phố các bạn đang sống là thấy nhiều cái đẹp rồi. Hà Nội có phố cổ, hồ Tây, sông Hồng, bao nhiêu ngôi nhà cổ, con đường đẹp,... Cảm giác 5h sáng dậy lôi xe đạp lượn vài vòng Hồ Tây trông lãng mạn, nên thơ biết bao. Với anh Huy, trải nghiệm đó là du lịch rồi.
Thế giới rộng lớn, các bạn có nhiều chỗ để đi, 1 ngôi chùa cổ, 1 làng quê cổ kính cũng giúp các bạn trở về tuổi thơ phần nào.
Mỗi khi đi khám phá những vùng đất mới thì nên ghi sổ, chụp ảnh để lại dấu ấn ( ko phải để selfie up Facebook tự sướng nha), cất vào drive 10 năm sau mở ra coi thấy ngày xưa mình đẹp biết nhường nào.
( Kiếm thêm nhóm bạn thân đi thì tuyệt cú mèo, tiếc là a Huy trước nay toàn đi 1 mình, nên ko có gì để kể mấy).
5. Học ngoại ngữ
Ôi thôi đây là điểm yếu lớn nhất của anh Huy rồi. Hồi xưa đi du lịch, nói chuyện với các bạn nước ngoài, thấy tủi thân biết bao nhiêu vì tội dốt Tiếng Anh.
Thôi ngoại ngữ thì các bạn nhận thức được tầm quan trọng của nó rồi, nên học ngay và luôn đừng đợi ra trường, hem có thời gian đâu mà học. Giỏi Ngoại ngữ từ thời SV vẫn tốt hơn là sau khi ra trường nhé. Bạn nào học tốt có thể dạy lại a Huy. hehe
6. Yêu hết mình 1 cô gái
Dù gì cũng nên có kỷ niệm đẹp với 1 người nào đó lúc các bạn đang nghèo đói, thiếu thốn nhất. Anh tưởng tượng thời Sinh viên nếu có 1 mối tình thật sự thì sung sướng biết nhường nào. Chuyện tình cảm còn tùy cái duyên, có thể sau này không thành đôi thành lứa, nhưng sẽ ghi dấu ấn rất nhiều trong cuộc đời mỗi người. 10 năm sau 2 đứa gặp lại mỗi đứa mang theo 2 thằng nhóc,  kể chuyện ngày xưa yêu nhau chắc hay phải biết. À mối tình đẹp, là yêu hết mình, ko tính toán, ko so đo thực dụng nhé.
 Tiếc là 5 năm sinh viên hem có mối tình nào ra trò nên khuyên các bạn vậy. Ko nói chuyện yêu đương nữa nhé. Cứ hết mình đi.
7. Đọc sách nhiều hơn.
Sách là nguồn tri thức ngàn năm đúc kết của nhân loại. Anh Huy hồi xưa lười, hay đọc sách theo hứng. Có khi tháng đọc 5-6 cuốn, có tháng đọc được 1-2 cuốn, nói chung cũng đúc kết được chút ít. Thiết nghĩ hồi xưa đọc nhiều sách hơn nữa chắc level sẽ lên cao hơn.
Vì vậy khuyên các bạn nên đọc sách nhiều hơn, quan trọng nhất là chọn sách mà đọc. Anh Huy ngày xưa được các anh chị chia sẻ mấy đầu sách hay, nên đọc hấp thu tốt. Chứ giờ nhiều bạn chọn sách ko đúng cách (nhiều sách gây ảo tưởng), đọc cũng ko đúng cách, ko biết phân tích phản biện sách nên vấp nhiều cái sai. Mình vừa đọc sách, vừa phân tích coi nó đúng sai ra sao, có bạn bè thì cùng nhau thảo luận là hay nhất, như vậy vừa hiểu nhau hơn, vừa hiểu sâu quyển sách. Giờ phong cách nhiều sách có vẻ na ná nhau rồi, nên đọc vài quyển thật sâu còn hơn là đọc nhiều. Lấy thời gian đó đọc nhiều chủ đề khác như Văn hóa, Xã hội, Lịch sử, Tài chính, Lãnh đạo, Giao tiếp,... Việc đọc sách này là trải nghiệm quan trọng, phụ thuộc vào tư duy từng người, cho nên a Huy ko dám nói sâu hơn, tốt nhất là các bạn tìm người giỏi hơn bày cho cách đọc sách nhé. hehe

  ....
Còn nhiều thứ muốn làm lắm, nhưng chắc mấy cái trên cũng là đủ để các bạn làm. Các bạn cứ dấn thân dần nhé. Tuổi thanh xuân của chúng ta có hạn, luôn luôn phấn đấu, đừng để phí hoài từng giây từng phút tuổi trẻ.
Hà Nội, 6/4/2017
Huy Dell
Nhân ngày phát hiện sắp được 7 năm nhập học ĐH Dược Hà Nội
Read More

Nhìn lại 1 năm khởi nghiệp

Leave a Comment
Hôm nay cũng đã được hơn 1 năm kể từ ngày cậu ta chính thức bước chân vào thương trường ngành Dược. Nhiều cung bậc cảm xúc đã trải qua trong con người cậu, khiến cậu ngẫm được nhiều thứ và đã trưởng thành hơn rất nhiều. Cậu viết bài này như 1 lời ghi nhận những gì 1 năm qua đã đem lại cho cậu, cũng là 1 cách cậu chấn chỉnh lại bản thân để làm tốt hơn những gì cậu đã tuyên thệ khi bước vào thương trường.

Cậu ta đến với kinh doanh với 1 lý do đơn giản xuất phát từ ước mơ và lý tưởng phụng sự xã hội của bản thân. Cậu muốn làm 1 cái gì đó để lại cho mai sau, muốn được sống 1 cuộc sống do chính mình kiến tạo. Cậu ta đã chấp nhận đánh đổi rất nhiều, phạm lỗi với 1 người thầy mà cậu ta rất khâm phục, từ bỏ nhiều cơ hội khác để đi theo ước mơ và lời hứa của mình.

Cậu đã trở thành 1 người lãnh đạo DN thật sự chứ ko phải 1 tổ chức sinh viên nữa. 1 cậu Sinh viên vừa ra trường chân ướt chân ráo đánh liều bỏ cả tương lai để đi theo tiếng gọi trái tim, chẳng biết nó là đúng hay sai. 1 cậu Dược sĩ chưa có tí kinh nghiệm gì trong tất cả những cái gì liên quan đến Doanh nghiệp: Từ kinh doanh, marketing, sản phẩm, nhân sự, tài chính, thuế má,... Nhưng cậu ta vẫn làm, vẫn ''điên'' như thời sinh viên của cậu và như lời nhiều người nhắc đến khi nói về cậu ta.

Thu nhận những con người mà cậu ta cho là chung lý tưởng, chung ước mơ, về bắt đầu những công việc đầu tiên của doanh nghiệp với tâm thái chỉ là 1 đứa trẻ, mọi thứ là trang giấy trắng. Tất cả công việc đều chỉ mang tính chuẩn bị, rối bời hết sức. Rồi công việc cứ thế triển khai, tiền của cậu ta dần dần hao hụt, nhân sự những người ko hiểu được nổi cá tính của cậu ta dần dần ra đi, tiếp nối tiếp những thế hệ nhân sự khác... Định hướng kinh doanh cũng thay đổi. Cậu ta dần dần đi đúng với năng lực cốt lõi của cậu ta - điều mà cậu ta chưa nhìn nhân được trước đây, nói đúng hơn là cậu ta biết chưa phù hợp nhưng vẫn làm. Con người cậu ta cũng chín chắn và quyết đoán hơn - những cái mà cậu ta chưa bao giờ làm được trước đây.
Cậu ta đã có những bài học nhớ đời cho 1 năm đó. 1 học phí hàng trăm triệu có lẽ là đủ đắt để sau này cậu ta ko vướng phải những lỗi sơ đẳng nữa. Và dù có bị mất 1 số tiền nhiều, nhưng cậu ta vẫn luôn mỉm cười, coi đó là bài học mà giáo viên trường đời đã dạy cậu ta, hướng cậu ta đến 1 TẦM cao hơn. Cậu ta coi như vượt qua năm 1 suôn sẻ, mặc dù đã bị tổn thương, chảy máu rất nhiều.

Cậu ta vẫn mỉm cười. Bởi vì cậu ta có ƯỚC MƠ, cậu ta có LÝ TƯỞNG. Điều dễ để phân biệt cậu ta với hàng nhiều kẻ khác đồng trang lứa với cậu ta trên xã hội này.

Điểm qua 1 số "thành tựu" mà cậu ta đã đạt được để lấy dây cót tinh thần cho 1 năm tới đây cam go, thử thách;
- Cậu ta đã xuất xưởng thành công sản phẩm đầu tay, sản phẩm đã có những khách hàng đầu tiên phản hồi rất tốt về sản phẩm.
- Trải qua vài đợt thay đổi phương án kinh doanh, cậu ta đã dần chọn ra 1 định hướng đúng với năng lực cốt lõi của cậu và chính doanh nghiệp cậu. Dù điều đó vẫn còn phải thử thách rất nhiều, nhưng nó cũng là đủ để cậu tiếp tục dấn thân, phấn đấu tạo giá trị cho cậu, cho khách hàng, cho nhân sự, đối tác,...
- Cậu ta đã hiểu hơn về những gì liên quan đến nhân sự, khi có những người đến, kẻ đi ở doanh nghiệp của cậu.
- Cậu ta đã hiểu phần nào về tài chính doanh nghiệp, về kế toán- tài chính mà trước đó cậu ta còn rất mơ hồ. Cậu ta đã hiểu nhiều hơn đến những "chiêu bài" mà rất rất nhiều người đã làm.
- Cậu ta đã lựa được những người bạn tuyệt vời của cậu, giúp cậu, động viên cậu cả về tinh thần, lẫn tài chính khi khó khăn. Những người bạn đó suốt đời cậu ta sẽ ko bao giờ quên.
- Nhiều mối nhân duyên đưa đẩy đã đưa cậu đến với những mối quan hệ mới, mà có lẽ về lâu dài, sẽ giúp cậu rất nhiều.
....
Tổng kết thì năm qua, là 1 năm với nhiều bài học. Cậu ta đã lớn hơn, mạnh mẽ hơn. Càng ngày cậu càng dấn thân và càng tin tưởng vào lựa chọn, vào ước mơ của cậu. Cậu luôn tin cậu sẽ đạt được ước mơ của mình và giúp được thật nhiều người khác kiến tạo và đạt được ước mơ của họ.
Phấn đấu nhé,
20/3/2017
HUY DELL


Read More

Làm Từ thiện: Sao cho đủ?

Leave a Comment
Khi nhắc đến vấn đề làm Từ thiện và hoạt động xã hội ở Việt Nam, tôi lại hay nghĩ đến 1 câu chuyện Cần câu cá và Người ăn xin. ( Tôi không có ý xúc phạm những người có hoàn cảnh khó khăn đã và đang được xã hội giúp đỡ)
Câu chuyện kể rằng vào một ngày nọ, ở làng chài có một thanh niên đi câu cá, trên đường về gặp một người ăn xin sắp chết đói. Anh thanh niên thương tình nên bắt trong giỏ cá của mình vừa đi câu về cho người ăn xin một con cá. Người ăn xin đã nướng ăn và thoát được cơn đói. Anh thanh niên về rất vui, gặp anh bạn hàng xóm kể lại câu chuyện mình đã làm được một việc thiện. Anh bạn hàng xóm lắc đầu bảo rằng anh làm như vậy là không chắc đã tốt. “Không chỉ cho cá, cậu nên cho người ăn xin cần câu để ông ta tự mình đi câu kiếm sống. Không tin, ngày mai cậu đi qua sẽ thấy người ăn xin đó vẫn bị cơn đói hành hạ.”- Anh hàng xóm nói.


Ngày hôm sau anh thanh niên rủ anh bạn hàng xóm cùng đi câu. Khi trở về , quả như lời anh hàng xóm nói, hai người gặp lại người ăn xin đang nằm lả bên vệ đường. Anh thanh niên lại cho người ăn xin cá và anh hàng xóm cho người ăn xin cần câu. Cả hai trở về trong tâm trạng vui vẻ vì đã làm được việc thiện. Trên đường về hai người gặp một anh bạn khác cùng xóm. Cả hai hào hứng kể lại câu chuyện trên cho anh hàng xóm này nghe. Anh hàng xóm này lắc đầu nói: “Các cậu làm vậy chưa ổn. Cho người ăn xin cần câu rồi nếu không chỉ cho ông ta cách câu thì ông ta câu thế nào được cá. Ngày mai trở lại các cậu sẽ thấy người ăn xin vẫn bị đói.”
Ngày hôm sau cả ba người cùng đi câu. Khi trở về, quả như lời anh hàng xóm nói, ba người gặp lại người ăn xin đang nằm còng queo, quắp chiếc cần câu lả bên vệ đường. anh thanh niên lại cho người ăn xin cá và anh hàng xóm sửa lại cần câu, anh bạn hàng xóm mới giảng giải tỉ mỉ phương pháp câu cá, từ mắc mồi câu đến phương pháp câu từng loại cá…v.v ..Thế rồi cả ba trở về trong tâm trạng đầy hưng phấn, tin chắc tư nay người ăn xin sẽ không sợ đói nữa. Khi ba người về gặp ông lão ngư trong làng – một người từng trải, đầy kinh nghiệm, người đã gắn bó cả cuộc đời với nghề đi câu, cả ba hào hứng kể lại câu chuyện người ăn xin. Lão ngư ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu nghi hoặc: “Các cậu đã làm đúng, thế nhưng lão nghĩ chưa đủ. Lão chỉ sợ thiếu một điều có lẽ còn quang trọng hơn. Các cậu chỉ cho người ăn xin công cụ, kỹ năng, phương pháp, tôi tin người ăn xin này vẫn đói!
Các cậu biết tại sao không? Lão ngư hỏi.
Ba thanh niên ngơ ngác, mong lão ngư giải thích giùm.
Lão ngư nói:
- Thứ nhất người ăn xin làm nghề này nhiều năm, nó đã ngấm vào máu của ông ta, và đó là thói quen của ông ta, trong đầu ông không có khái niệm tự đi kiếm miếng cơm manh áo cho mình, mỗi ngày mới đến trong đầu ông ta chỉ có khái niệm xin, xin và xin mà thôi, vì vậy trước tiên các con cần giúp ông ta định hình lại suy nghĩ.
- Thứ hai như các con đã biết không phải cứ thả mồi xuống là đã có cá đôi khi phải kiễn nhẫn câu cả tiếng, cả buổi…có khi cả ngày không được con nào bài học thứ hai ông ta phải học đó là kiên trì.
- Thứ ba có một yếu tố cực kỳ quan trọng , nó lại thích tại sao cả đời ông ta chỉ đi ăn xin, đó chính là niềm tin của ông ta. Trước buổi hôm nay vào vài ngày trước lão có nói chuyện với ông ta một lúc, lão có hỏi một câu rằng: Sức lực của ông vẫn dồi dào như vậy sao không học một nghề gì đó để kiếm sống hoặc có thể đi câu cùng tôi?
Các con có biết ông ta trả lời sao? Ông ta nói: “Ông giỏi tôi không theo ông được, tôi sinh ra đã mang phận ăn xin rồi, cha mẹ tôi ngày trước cũng làm nghề này, số tôi khổ sẵn rồi, tôi không làm được cái gì nên hồn cả!”
Các con nghĩ sao? Cái người ăn xin này thiếu không phải là công cụ, kỹ năng hay phương pháp mà ông ta thiếu thái độ sống đúng đắn!
Cả ba nghi hoặc, chưa thực sự tin lời của lão ngư, nhưng để kiểm tra, ngày hôm sau nữa, ba thanh niên cùng rủ lão ngư đi câu. Không ngờ rằng, trên đường về nhà, cả bốn người gặp người ăn xin ngày nọ trở về với nghề cũ của mình. Ba thanh niên nài nỉ lão ngư chỉ cho người ăn xin thái độ sống đúng. Lão ngư ngần ngại: “Thái độ sống phải đào luyện thường xuyên nhờ sự định hướng, tác động của gia đình, nhà trường và xã hội, không thể ngày một ngày hai mà có được, và tự thân rèn luyện.”…..
Theo UNESCO ba thành tố hợp thành năng lực của con người là: Kiến thức, kỹ năng và thái độ. Hai yếu tố sau thuộc về kỹ năng sống, có vai trò quyết định trong việc hình thành nhân cách, bản lĩnh, tính chuyên nghiệp. Trong đó kiến thức chiếm 4%, kỹ năng chiếm 26 %, thái độ chiếm 70%
Hãy xem vai trò từng yếu tố, có sự đầu tư hợp lý để phát huy tối đa năng lực bản thân để thành công

Theo ý nghĩa câu chuyện, tôi áp dụng vào hoạt động từ thiện thì thấy 4 cấp độ thực tế đang diễn ra:
- Cho cá: Tặng quà, đồ vật, tiền,... cho người được giúp đỡ
- Cho cần: Tặng họ cái-gì-đó để họ có thể làm ra tiền: cho con bò, cho cái cuốc, cái xe máy,...
- Cho phương pháp câu: Dạy cho họ cách làm ra tiền, phát triển cuộc sống: dạy trồng cây, dạy trồng lúa, dạy trồng cafe, dạy nuôi lợn, nuôi dê, nuôi gà,...
- Cho niềm tin, thái độ sống: Cho người ta hiểu được ý nghĩa của việc họ nên làm, dẫn họ đi đến 1 chân trời nhận thức mới, cho họ niềm tin vào cuộc sống và sự phát triển chất lượng sống của họ: cho họ hiểu trồng cafe xuất khẩu, hay trồng nông sản sạch, nuôi lợn sạch...là hướng phát triển lâu dài của xã hội, và qua đó, cuộc sống họ sẽ mãi phát triển bền vững chứ không nay đây mai đó như hiện tại,... Và để cho họ dấn thân vào thử thách,...

Đỉnh cao của làm từ thiện, đó là ở cấp độ 4, điều mà tôi thấy ở Việt Nam ít Tổ chức Từ thiện nào làm được. Có thể do nhận thức hạn hẹp và chưa tìm hiểu sâu mà đến bây giờ tôi chưa thấy tổ chức nào như thế cả.
Hầu hết các tổ chức từ thiện, tổ chức hoạt động xã hội mới đạt đến cấp độ 1,2, có chăng vài Tổ chức đã đến cấp độ 3, nhưng cấp độ 4 thì chưa thấy. Đó cũng là lý do dù có rất nhiều lời mời hợp tác nhưng tôi vẫn chưa muốn tham gia 1 tổ chức gọi là Từ thiện nào cả, tôi chỉ mong mỏi xuất hiện được 1 Tổ chức Từ thiện, mà ở đó, sẽ giúp đỡ cho những con người khó khăn, nghèo khổ ngoài kia biết được ý nghĩa cuộc sống, và họ có thể làm được nhiều điều hơn họ nghĩ, họ có thể thoát nghèo và có thể giàu lên được nếu đi đúng hướng, con cái họ sẽ được ăn học giáo dục đầy đủ, để họ có thể đi theo 1 định hướng mà tổ chức dẫn dắt họ.

Ở đời này, Niềm tin vào tương lai tươi sáng là 1 thứ quý giá nhất, đẹp đẽ nhất . Chả thế mà người ta tin vào Tôn giáo chỉ dẫn họ, tin vào vị Nguyên thủ lãnh đạo quốc gia họ, tin vào người thầy đang giảng dạy họ, tin vào vị giám đốc đang chèo lái con thuyền sự nghiệp của họ,... Khi có niềm tin tươi sáng, dường như người ta sẽ có mọi thứ.
Bạn tin vào tương lai trở thành 1 bác sĩ giỏi, bạn sẽ dấn thân học tập, rèn luyện để thành bác sĩ giỏi.
Bạn tin vào tương lai trở thành người đứng đầu đất nước, bạn sẽ tìm hiểu, nghiên cứu để trở thành 1 lãnh tụ giỏi
Bạn tin vào tương lai trở thành một doanh nhân thành đạt, bạn sẽ học hành, quan sát, trải nghiệm, vượt qua bao chông gai thách thức chốn thương trường để thành 1 doanh nhân thành đạt, có ích cho xã hội.


Trở lại câu chuyện Từ thiện, không biết đã có bao nhiêu cá nhân, tổ chức đã được lập nên để tặng quà, phân phát cho những mảnh đời nghèo khổ ngoài kia? Có lẽ sau rất nhiều thời gian trải nghiệm việc làm từ thiện, họ cũng dần nhận ra rằng việc đó cũng chỉ ở 1 cấp độ sơ đẳng nhất của từ thiện?
Đương nhiên phạm trù '' Người có hoàn cảnh khó khăn'' ở trên xã hội này rất rộng, không phải chỉ có người nghèo, người tàn tật mới khó khăn, mà ngay cả những cô bé cậu bé ngoài kia, suốt ngày dán mặt vào game, vi tính, thiếu sự chăm sóc của mẹ cha cũng là "hoàn cảnh khó khăn", hay cô cậu sinh viên học mấy năm đại học mà vẫn chưa tìm ra cho mình 1 hướng đi cũng là "hoàn cảnh khó khăn",...
Kể ra trên đời này, nhiều người khó khăn phết nhỉ? Và nếu nói sâu hơn nữa thì có rất nhiều việc phải làm cho đúng nghĩa Từ thiện. Có khi là từ thiện cho nhóm người, cho 1 trường ĐH, cho 1 Doanh nghiệp đang gặp khốn khó, hay có khi là cho cả 1 đất nước đang ở trên bờ vực kiệt quệ, tham nhũng, nghèo đói,...

Nói sâu như thế để hiểu rằng chữ Từ thiện thật rộng, và tôi cũng đang góp tấm thân nhỏ bé của mình cho công cuộc Từ thiện theo định nghĩa đó của tôi. Tôi chọn Hướng đạo ( Scout) để góp sức đào tạo, rèn giũa cho thế hệ thanh thiếu niên, những đứa em, thế hệ sau của tôi về Trí lực, Thể lực và Đạo đức làm người, làm công dân của 1 quốc gia, để sau này, các em có thể góp ích cho bản thân, cho gia đình, và xã hội. Đó là lý do mà tôi vẫn luôn tham gia những buổi sinh hoạt hướng đạo sinh vào mỗi sáng Chủ nhật mặc dù công việc tôi đang gặp rất nhiều thách thức và cần nhiều thời gian để tập trung.
Tôi mỉm cười coi đó là tôi đang làm từ thiện rồi. Tôi tham gia và trở thành những thành viên đầu tiền 1 nhóm gọi là Hướng thiện Hà Nội, để tìm hiểu thật sâu những hoàn cảnh khó khăn, xem họ đang ở đâu trong thang bậc hạnh phúc? tương lai họ sẽ ra sao nếu họ vẫn sống như thực tại? mình có thể giúp được gì để tương lai họ tốt hơn mà không cần các nhóm Từ thiện suốt ngày rôm rả đến tặng quà cho họ, rồi bật loa đài ca hát, giao lưu, chụp ảnh với họ để lấy thành tích? Chúng tôi sẽ làm sao để trao niềm tin cuộc sống, rằng họ vẫn có thể phát triển cuộc sống, thậm chí làm giàu được chứ không phải suốt ngày đợi chờ những đoàn từ thiện đến trao quà, trao tiền cho họ?... Có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian, công sức, và tiền bác khi dấn thân vào sự nghiệp từ thiện như thế, nhưng rồi, tôi nghĩ là mình cũng sẽ lan tỏa được giá trị đó nếu nó có ích...

Tâm sự đêm khuya, sau ngày sinh hoạt cùng các em Sói con ở Bầy Phương Đông, và nghĩ đến hoàn cảnh của các em nhỏ ở bãi bồi sông Hồng, dưới cầu Long Biên.



Ngày 16/1/2017

HUYDELL






Read More

Sứ mệnh cuộc đời của tôi

Leave a Comment
Mấy năm nay, chả biết từ khi nào tôi được nghe và biết đến khái niệm "SỨ MỆNH'' này.
Ngay từ thời sinh viên tôi cũng đã mường tượng 1 cái gì đó cho 2 chữ gọi là Sứ mệnh đó.
http://www.huydell.net/2014/09/su-menh-cua-ban-than-o-tren-cuoc-oi-nay.html?m=1

Và rồi từng ngày trôi qua, được từng trải nhiều hơn, gặp nhiều biến cố cuộc đời hơn, tôi lại càng muốn làm rõ 2 chữ Sứ mệnh thiêng liêng đó.
Cách đây không lâu, Donald Trump lên ngôi với 1 câu khẩu hiệu làm cả nước Mỹ phải sửng sốt: "Make American Great Again!". 1 câu khẩu hiệu tác động đến không chỉ người Mỹ mà còn đến rất nhiều công dân trên khắp thế giới. Không biết Trump sẽ hành động như thế nào trong thời đại của ông, nhưng tôi tin tưởng rằng ông sẽ làm nước Mỹ vĩ đại và được kính trọng hơn. Nhìn người lại nghĩ đến ta, có ai muốn nói " Make Vietnam Great Again!" không? Có chứ. Phàm làm công dân của quốc gia nào, đều mong muốn quốc gia đó trở thành Cường Quốc, trở thành 1 quốc gia vĩ đại trên trường thế giới, mong sao cho cuộc sống nhân dân trở nên ấm no, hạnh phúc, vui vẻ, cả thế hệ sau này sẽ tiếp bước cha ông tạo nên những kỳ tích.
Tôi cũng từng đọc khái niệm về Sứ mệnh, nhưng có lẽ lúc đó tôi chưa hiểu ý nghĩa sâu xa của nó. Nhưng tôi thường đọc sách Lịch sử để biết rằng nhiều vị anh hùng dân tộc đã xả thân vì đất nước này, tôi cũng đọc sách Khoa học để biết nhiều danh nhân lỗi lạc đã cống hiến hết mình vì phát triển của nhân loại. Đó chính là sứ mệnh của họ. Đối với họ, làm đất nước tốt hơn, làm thế giới phát triển hơn, chính là mong ước và là cái đích họ hướng đến trong cả cuộc đời.


Năm nay tôi 25 tuổi, 1 cái tuổi mà không phải là trẻ nhưng ko thể nói là già để nói những câu chữ trang nghiêm, sắt đá. Nhưng tôi có 1 niềm tin rằng, tôi sẽ làm Việt Nam trở nên tươi đẹp hơn. Khi ngồi viết những dòng này như 1 lời cam kết và khẳng định cho mục đích cuộc đời của mình, tôi lại nhớ như in những câu nói của Bác Hồ mà ngày xưa hồi học Tiểu học ngày nào chúng tôi cũng vang lên:"Non sông Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có bước tới đài vinh quang để sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không, chính là nhờ một phần lớn ở công học tập của các cháu". Những câu nói thúc giục tôi phải suy nghĩ nhiều hơn, phải hành động nhiều hơn để đưa Việt Nam tươi đẹp hơn, ít nhất là trong mắt thế hệ chúng tôi và bạn bè ở trường quốc tế.

Tôi sẽ làm mọi thứ để đưa Việt Nam đi lên sánh vai với các cường quốc thế giới, bởi tôi tin rằng, trọng tâm của thế giới đang dần chuyển về phía Đông, nơi mà những quốc gia mới nổi như Nhật, Trung, Hàn, Sing,... đang chiếm ưu thế, thì người Việt Nam ta cũng sẽ làm được...Cha ông ta bỏ bao công sức và xương máu để giành lại độc lập dân tộc, không có lý gì thế hệ chúng tôi lại không thể đưa dân tộc đó phát triển lên được. Hãy hành động! Làm Việt Nam vĩ đại hơn.

Cốt lõi nền tảng của 1 quốc gia theo tôi có 2 điểm đó là Giáo dục và Sức khỏe.
 Bản thân Giáo dục đã được các cha ông đi trước theo đuổi để giành lại độc lập, nhưng để phát triển đất nước hơn thì cần phải giáo dục nhiều hơn nữa, đúng như câu: Khai Dân trí, Chấn Dân khí, Hậu Dân sinh của cụ Phan Châu Trinh. Trình độ của thế giới đã phát triển toàn diện và đi xa hơn người Việt rất nhiều, nếu không có 1 đường lối Giáo dục khoa học và đúng đắn thì ta sẽ thụt lùi mãi thôi. Khi công dân đất nước này ai cũng tài năng, ai cũng có mong ước góp ích cho đất nước, thì đất nước này sẽ nhanh chóng phát triển theo kịp những nước bạn bè khác
Bên cạnh đó, Sức khỏe là 1 điều kiện tiên quyết để có thể thực hiện được mọi nguyện vọng của 1 con người. Dù gì, cho đến cuối đời, sau bao cống hiến, cái người ta con lại duy nhất vẫn chỉ là 2 chữ Sức khỏe. Phấn đấu hết mình, tài kiệt bao nhiêu nhưng sức khỏe của bạn không đủ đảm đương việc nước thì âu cũng chỉ là công cốc. Biết bao tấm gương anh tài xuất chúng chỉ vì "ra đi" quá sớm mà làm vận nước lao đao.
Tôi tin rằng:
Một quốc gia với những con người kiệt xuất, giàu lòng yêu nước và sức khỏe dồi dào thì quốc gia đó sẽ vĩ đại và trường tồn.
Và để hoàn thành sứ mệnh đưa Việt Nam trở nên Vĩ đại, tôi chọn 2 con đường đầu tiên để tạo những con người Việt Nam xuất chúng và có sức khỏe:
- Trở thành 1 Hướng đạo sinh tài ba, truyền cảm hứng cho thế hệ sau luôn yêu nước và chăm lo học tập, rèn luyện sức khỏe để phục vụ đất nước.
- Xây dựng 1 tập đoàn Y Dược lớn mạnh số 1 Việt Nam để đưa những giải pháp chăm sóc sức khỏe tốt nhất cho người Việt.

Cảm ơn tất cả những gì đã đi qua đời tôi để cho tôi được chiêm nghiệm và viết những dòng này. Với danh dự của mình, tôi xin hứa sẽ làm những gì tôi đã nói, vì một Việt Nam vĩ đại.

Hà Nội, ngày 1/1/2017
                                                                                                                              HUY DELL




Read More

Người trẻ và 5 lựa chọn quan trọng nhất cuộc đời

Leave a Comment
Trong vô vàn lựa chọn mà đời người phải trải qua, không phải lúc nào chúng ta cũng đúng. Nhưng, trước những lựa chọn quan trọng nhất, việc đưa ra quyết định sáng suốt sẽ cho chúng ta một cuộc đời "thăng hoa" như mong muốn và ngược lại.

Đối với những người trẻ, điều này lại càng có ý nghĩa hơn bởi họ có cả một tương lai phía trước đang chờ đợi, mà việc đưa ra những lựa chọn đúng được sớm chừng nào lại khiến tương lai ấy rõ ràng hơn chừng đó.


1. Chọn LẼ để SỐNG

Lẽ sống chính là hoài bão và sứ mệnh của cuộc đời, là giá trị nền tảng, chuẩn hành xử của của chính mình. Xác định lẽ sống chính là trả lời câu hỏi: “Mình là ai, mình sống để làm gì, mình sẽ dùng cuộc đời của mình vào việc gì và việc đó có đáng để dùng hay không?”.

Xác định lẽ sống cũng chính là việc chọn cho mình lý do để sống (rốt cuộc ý nghĩa của cuộc đời mình nằm ở đâu) - được coi là “đích đến”, “bánh lái”, hay sẽ là “ma đưa lối, quỷ đưa đường” trong cuộc đời chúng ta. Đây là lựa chọn quan trọng bậc nhất, ảnh hưởng tới tất cả những lựa chọn còn lại. Không phải ai cũng chọn được đúng “đích đến” và “bánh lái” cho mình và hậu quả là cuộc đời của họ nhiều khi sẽ rất uổng phí hoặc vô cùng bi kịch. Con người sinh ra vốn dĩ là lương thiện, nhưng chọn lẽ sống khác nhau thì sẽ có những con người khác nhau, cuộc đời khác nhauvà số phận khác nhau.

2. Chọn NGƯỜI để LẤY

Phải bắt đầu lựa chọn này từ việc mình muốn có một gia đình như thế nào. Tình yêu là một phạm trù hoàn toàn mang tính cảm xúc nhưng hôn nhân lại có cả yếu tố lý trí. Lấy vợ, lấy chồng thì có lẽ ai cũng làm được (chỉ trừ những người không thèm lấy hoặc không tìm được người phù hợp). Tuy nhiên, không phải ai cũng tìm cho mình được một người vợ, người chồng, và đồng thời cũng là một người bạn đời!

Người ta hay nói là trong tất cả các kiểu bạn (bạn xã giao, bạn tâm giao, bạn tư giao, bạn tri kỷ...) thì chọn bạn đời là khó nhất. Khi chọn bạn đời, điều kiện cần là tình yêu thương nhưng quan trọng hơn là cả hai phải chia sẻ được lẽ sống và hệ giá trị suốt cả cuộc đời. Có thể khi cưới nhau, vợ chồng chưa thực sự là bạn đời, chưa xác định rõ lẽ sống, chưa có chung một hệ giá trị nhưng họ sẽ cùng thay đổi nhau và thay đổi chính mình để không chỉ là người chồng, người vợ của nhau, mà còn là người bạn trên hành trình còn lại của cuộc đời. Được như vậy, cuộc đời sẽ thăng hoa!

3. Chọn VIỆC để LÀM

Thực tế cho thấy đang có xu hướng chọn nghề và đổi nghề theo “mốt”. Nghề nào được gắn mác “thời thượng” là giới trẻ đổ xô vào tìm “vận may”. Thậm chí khi đã thành công với một nghề nào đó thì phần đông lại cùng tìm đến một nghề, đó là nghề chính trị. Thực ra, xã hội có nhiều đỉnh chứ không chỉ có một đỉnh là quyền lực: Trở thành một chính trị gia tài ba là một đỉnh; trở thành một nhạc sĩ lớn cũng là một đỉnh; trở thành một bác sĩ giỏi cũng là một đỉnh, trở thành một kiến trúc sư danh tiếng cũng là một đỉnh... Thực ra, làm một bác sĩ giỏi vẫn tốt hơn là làm một viện trưởng tồi, làm một giáo sư giỏi thì quan trọng hơn là làm một hiệu trưởng kém.

Thực ra, làm sếp hay làm lính, làm thầy hay làm thợ, làm quan hay làm dân, làm chủ hay làm thuê... đều không quan trọng, mà quan trọng là làm cái gì mà mình giỏi nhất, phù hợp với tính cách của mình nhất và tạo ra giá trị nhiều nhất (cả giá trị tài chính và giá trị xã hội).

Bên cạnh chọn công việc và nghề nghiệp phù hợp để làm,chúng ta cũng cần tìm cho mình một nơi làm phù hợp để gắn bó (công ty, tổ chức nào, ngành nào,lĩnh vực nào, vùng miền nào...). Điều này rất quan trọng vì công việc không chỉ là chỗ để đóng góp, mưu sinh mà còn là nơi để học tập và phát triển. Ngày nay, người ta bị ảnh hưởng bởi chính nơi mình làm việc nhiều hơn là nơi mình học. Cũng đều tốt nghiệp một trường đại học, đều học giỏi như nhau nhưng sau mấy năm ra trường sẽ có 2 cuộc đời khác nhau, 2 tương lai khác nhau mà nguyên nhân là vì đã có 2 lựa chọn về công việc khác nhau.

4. Chọn THẦY để HỌC

Sự học luôn là một trong những “sự nghiệp” quan trọng nhất trong cuộc đời của mỗi người. Dưới đây là 5 “người thầy” gần gũi và hữu ích nhất:

Thầy

Đây là những người thầy bằng xương bằng thịt, trực tiếp khai sáng trí tuệ và nuôi dưỡng tâm hồn cho chúng ta. Thầy thì có nhiều nhưng không phải ai cũng là người thầy đúng nghĩa, không phải ai cũng có thể dẫn dắt người học làm chủ quá trình học và khám phá thế giới vô tận của tri thức. Vì thế mà việc chọn đúng người để học, để tôn làm thầy có ý nghĩa quan trọng là vậy.


Sách

Sách là một trong những con đường dễ nhất, rẻ nhất và nhanh nhất cho sự học của mỗi người. Sách không chỉ là người thầy mà còn là người bạn tri kỷ, luôn tử tế, nhẫn nại, chờ đợi và chịu đựng chúng ta. Học từ sách là học từ những bộ óc vĩ đại nhất của loài người, là việc biến túi khôn của nhân loại vốn đã được đúc kết trong sách thành của mình. Chúng ta có thể đưa những người thầy vĩ đại nhất của thế giới, từ cổ tới kim, từ Đông sang Tây, về tận nhà để dạy cho mình, bất kể thời điểm nào mà chi phí nhiều khi chỉ bằng... tô phở.

Tuy nhiên, không đọc sách thì chắc chắn là không giỏi nhưng đọc sách nhiều cũng chưa chắc tạo ra giá trị. Vấn đề còn nằm ở chỗ chọn sách nào để đọc, đọc như thế nào và học được gì từ sách.

Kinh nghiệm

Trên đời này có những cái mà không trả giá thì không thể học được, nhưng cũng có những cái không cần trả giá cũng có thể học được. Cuộc đời chúng ta sẽ không thể tránh khỏi những thất bại, vấn đề là sau mỗi thất bại thì cần phải rút ra được những bài học để những thất bại tương tự không còn tái diễn trong tương lai. Có những người cho rằng, nếu muốn không thất bại thì tốt nhất là đừng có làm gì nữa, nhưng nếu vậy thì sẽ có một thất bại cực lớn khác, đó là thất bại cả cuộc đời. Để hạn chế thất bại và trả giá, cần phải học rất nhiều từ 2 “người thầy” đầu tiên (thầy và sách).

Nhân vật

Họ có thể là các bậc thức giả (để chúng ta học tri thức) hoặc những nhân vật có ảnh hưởng trong xã hội (học tinh thần, ý chí). Chính những câu chuyện thành công, thất bại, những trải nghiệm, tư tưởng, tài năng và nhân cách của họ sẽ là bài học quý giá cho mình trên con đường tự khai sáng bản thân mình và những người quanh mình.

Tuy nhiên, phải có năng lực thẩm định, biết mình là ai, biết ai là ai, cái gì là cái gì, nếu không thì sẽ vô cùng nguy hiểm, người đáng khinh thì lại trọng, người đáng trọng lại khinh.

Internet

Được coi là một trong những phát minh quan trọng nhất của thế kỷ 20, làm cho cả nhân loại thay đổi một cách sâu sắc và khác biệt hẳn so với những thời kỳ trước đó, Internet thực sự là công cụ hữu hiệu cho sự học của mỗi người. Thời đại Internet hình thành 2 loại người: “Công dân mạng” và “Sâu mạng”. “Công dân mạng” là những người sử dụng Internet như một công cụ để nâng cao kiến thức của mình, phục vụ cho công việc và cuộc sống. Còn “sâu mạng” là những kẻ phung phí phần lớn thời gian, sức lực của mình vào những trò tiêu khiển trên mạng hoặc phá hoại, có thể có “sâu cuốn lá” (game online), “sâu đục thân” (coi phim sex), “sâu chat” (tán chuyện gẫu); “sâu phá hoại” (hacker mũ đen)... Là “công dân mạng” hay “sâu mạng”, đó cũng là một lựa chọn quan trọng đối với người trẻ trong thời đại này.

5. Chọn BẠN để CHƠI

Nói đến con người là hàm ý tới con người xã hội với nhiều mối quan hệ đan xen, và cũng chính những mối quan hệ đó định hình chân dung một người. Chẳng hạn, phương Tây có câu: Hãy nói cho tôi biết bạn của bạn là ai, tôi sẽ nói bạn là ai. Còn ông bà mình, khi nhận xét về một người hoặc một nhóm người nào đó thì thường nói: “Mã tầm mã, ngưu tầm ngưu” hoặc “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng” (ngoại trừ một số ít người quá đặc biệt, quá cá tính thì gần mực sẽ không đen, mà gần đèn cũng chẳng sáng).

Trong đời người, ngoài người bạn quan trọng nhất là bạn đời thì cần phải có bạn tâm giao, bạn thâm giao, thậm chí là bạn tri kỷ, chứ không phải chỉ có những người bạn hời hợt, quen biết xã giao, ngoại giao. Họ là những người cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, chia sẻ một hệ giá trị và những lý tưởng sống, giá trị sống. Dẫu vậy, họ có thể có những con đường khác nhau trên hành trình lập thân, lập nghiệp.

Có thể nói bạn bè chính là “tài sản” của mỗi người (“Giàu vì bạn, sang vì vợ”), là nguồn chia sẻ, động viên, hỗ trợ khi cần thiết. Song, như thế không có nghĩa là tận dụng bạn, lợi dụng bạn. Ngược lại, chơi với bạn cần phải xác định là để giúp bạn cùng phát triển và tiến bộ. Một tình bạn nếu được xây đắp trên tinh thần như vậy thì sẽ vô cùng bền vững và tốt đẹp.

Chọn Lẽ để sống là chọn “đích đến” và “bánh lái”, là chọn “hệ điều hành” cho cuộc đời; Chọn Người để lấy là lựa chọn cho mình một gia đình, một tổ ấm, một nơi chốn bình yên để đi về, để là “bệ phóng” của nhau trong cả cuộc đời; Chọn Việc để làm là chọn cho mình một sự nghiệp, để hiện thực hóa giấc mơ cuộc đời; Chọn Thầy để học là chọn những nhân vật hoặc phương cách để trang bị cho mình những hiểu biết và năng lực để hoạch định và thực thi chiến lược cuộc đời; Chọn Bạn để chơi là kiếm tìm và nuôi dưỡng những tình bạn đẹp nhằm làm giàu có thêm cho cuộc đời của mình. Tất cả những lựa chọn quan trọng này cần phải được đặt ra và thi triển hết sức nghiêm túc, để những câu hỏi ở đầu bài: Mình là ai? Mình sống để làm gì? Cuộc đời mình sẽ đi đâu về âu? Rốt cuộc là mình ẽ dùng cuộc đời mình ào việc gì và việc đó có đáng để dùng hay không? Mình muốn có một cuộc đời ra sao?... được trả lời một cách trọn vẹn. Bằng cách đó người trẻ sẽ có một cuộc đời đáng sống, như có thể đúc kết thành: “Your Choices, Your Life” (Lựa chọn của bạn quyết định cuộc đời của bạn), “Your Values, Your Fate” (Giá trị bạn chọn sẽ quyết định số phận của bạn”).

Giản Tư Trung

Read More

CÁI GIÁ CỦA SỨC KHỎE

Leave a Comment
Vậy là cũng được vài ngày kể từ khi biết kết quả sơ bộ xét nghiệm  dạ dày. Mấy ngày qua cũng là mấy ngày để tôi chiêm nghiệm lại cuộc sống, tạo khoảng lặng cho riêng mình, để sống tốt hơn, ý nghĩa hơn. Để vài ngày nữa, khi kết quả chẩn đoán cuối cùng như thế nào, có bị mắc cái bệnh Ung thư quái ác hay không thì tôi cũng sẽ vui sống, những ngày tháng còn lại của cuộc đời.
Kì thực! Tôi là người lạc quan. Nếu không lạc quan thì tôi đã chẳng dám một thân một mình đeo chiếc balo đi 1 dọc xuyên Việt và qua mấy nước bạn xung quanh, tiếp xúc toàn những thứ xa lạ để khám phá và rời khỏi vùng an toàn của mình. Vì lạc quan nên tôi càng không nghĩ mình có thể mắc cái bệnh quái ác kia được. Ung thư ư? Tôi vẫn tin người trẻ như tôi ko thể dính cái bệnh vớ vẩn đó được, và càng không tin nó có thể đến nhanh như vậy, khi cách đây 6 tháng tôi cũng đã đi khám 1 lần. Mà cho dù có mắc cái bệnh vớ vẩn đó thì chắc cũng giai đoạn đầu, giai đoạn nhẹ, và tôi vẫn sẽ vui vẻ khỏe khoắn như ngày nào.
Tôi còn nhiều việc phải làm, thế giới bên ngoài đang chờ tôi cống hiến mà.
Tôi nhớ lại 2-3 tháng qua, khi tôi sụt cân liên tục, ăn ít, ngủ ít chưa đầy 4-5h, thức khuya đến tận 1-2h sáng, sinh hoạt thiếu điều độ, chỉ vì quá lo toan cho chặng đường dài sắp tới của mình. Tôi lo sẽ không đạt được mục tiêu mình đề ra từ lúc tốt nghiệp, tôi lo mình sẽ vấp ngã trước những thất bại đầu đời. Và rồi tôi lại lao vào vòng xoáy của công việc, để làm sao thật nhanh, nhanh hơn nữa để đạt mục tiêu đề ra. Vì nhiều thứ đã quá trì trệ rồi. Và rồi tôi bệnh, bệnh vì suy tư nội tâm nhiều hơn là do ngoại cảnh.
Còn vài ngày nữa là nhận được kết quả, dù sao thì tôi vẫn tự tin, lạc quan bởi khả năng mình mắc căn bệnh quái ác Ung thư dạ dày là rất thấp. Nhưng ít ra, cũng cảm ơn sự kiện đáng sợ này đã giúp tôi có chút khoảng lặng để ngẫm lại chút thời gian qua, về bản thân mình, về giá trị của sức khỏe và sức trẻ trong con người mỗi thanh niên như tôi.

Tuổi trẻ

 Tuổi trẻ chúng tôi hơn những Bill Gate , Kim Woo Chung hay những danh nhân khác một thứ vô giá, đó là sức trẻ. Cái tuổi trẻ tràn trề nhựa sống, tràn trề nhiệt huyết để cống hiến, để chia sẻ.  Vậy mà nhiều bạn trẻ ở mảnh đất chữ S đang dần phí phạm nó. Nhiều  kẻ sống 1 cuộc sống vô vị , không mục đích, ko lý tưởng. Để rồi vài năm nữa thôi, họ sẽ phải hối hận vì đã bỏ lỡ những năm tháng đẹp nhất của tuổi trẻ 1 cách lãng phí. Bên ngoài kia, hàng triệu bạn trẻ tuổi đời đôi mươi nhưng đã cống hiến được thật nhiều cho xã hôi, cho nhân loại ( goo.gl/wdnktQ ). Thật đáng khâm phục, trong khi những bạn bè tôi, nhiều người đang ngồi online xem phim, nghe nhạc, facebook cho qua ngày đoạn tháng, ko để lại 1 chiến tích gì cho tuổi trẻ.
Ai cũng hiểu quá rõ tầm quan trọng của tuổi trẻ, vậy mà nhiều người vẫn ì ạch, lười biếng, thiếu chủ động, để rồi bỏ qua những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời một cách đau đớn.

Sức khỏe

Lại bàn về chuyện sức khỏe, hậu quả ngày hôm nay của tôi, phần nào cũng do thói quen ăn uống thiếu điều độ thời sinh viên ngày trước. Khi ăn muộn, lúc ăn sớm. Cũng vì lười nên nhiều lúc không chịu nấu, ra ăn quán nhanh nhanh cho xong việc. Rồi khi ăn cơm chán thì lại thích ăn của lạ, nào bún đậu, bún riêu, phở bò, phở gà vỉa hè, nào chè, nào thịt xiên nướng,… Ôi chao, tôi hành hạ cái dạ dày thân yêu của mình nhiều quá. Hôm đi khám, tôi gặp cũng vài người trẻ như tôi cũng mắc căn bệnh dạ dày, mà thực ra, theo tôi nghĩ thì cũng đến 70% dân số Việt Nam này bị căn bệnh đó, chắc giới trẻ cũng ko chiếm tỉ lệ nhỏ. Hầu hết do thói quen sinh hoạt thiếu điều độ, thức khuya dậy muộn, ăn uống thiếu khoa học, nên sức khỏe sa sút là chuyện thường.
Nên khi viết bài này, đầu tiên là tôi nhắc nhở bản thân tôi từ giờ trở đi phải sinh hoạt điều độ hơn, ăn uống khoa học hơn, còn sau đó cũng là gửi gắm lời nhắc nhở đến các bạn tôi, những người anh chị em của tôi, hãy quý trọng lấy sức khỏe của mình. Để sau này khỏi phải hối tiếc.

Còn về phần tôi, viết xong bài này thì tôi cũng sẽ nghỉ ngơi sớm, để mai dậy sớm, ăn ổ bánh mì rồi làm cốc trà nóng cho khỏe người. Cốt là ko bao giờ được nhịn ăn sáng, bữa sáng là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày mà.


P/s: Trích dẫn 1 câu viết rất hay trong quyển sách gối đầu để lấy tinh thần tí: ‘’Tuổi trẻ không có ước mơ thì không phải là tuổi trẻ. Ước mơ là điều tối quan trọng cho tuổi trẻ. Tuổi trẻ chính là ước mơ và lịch sử thuộc về những người biết ước mơ’’


Read More

Trời lạnh

Leave a Comment
Tiết trời Hà Nội là vậy, cứ xen xen vài hôm trời êm ả là những ngày lạnh thấu xương. Như thế mới đúng chất Hà Nội, đúng chất của mùa đông Hà Nội.

Cái lạnh Hà Nội 5 năm rồi ko hề thay đổi, vẫn là cái rét đấy. Gió mùa về, lạnh ngắt, thun cả người. Lúc đó chỉ muốn nằm trong chăn ấm ngủ cho hết mùa đông là sung sướng lắm. Nhớ cái thời năm 1, gió lạnh chui qua khe cửa sổ, cứ kêu vi vu, lạnh toát cả mặt, toàn phải lấy chăn bó hết người mới được ngủ ngon. Giờ vẫn thế. Cảnh dậy học sớm mùa đông, khi vượt qua được cơn buồn ngủ thật kì diệu, lúc đó con người ta cảm thấy mình thật vĩ đại.  ^^

Tôi lại nhớ đến tác phẩm Thương nhớ 12 của Vũ Bằng, phần Tháng Giêng, mơ về trăng non rét ngọt mà tôi đã được học thời phổ thông. Rồi lại ngẫm, đông đang đến, tức là đông cũng sắp đi qua. Tháng 12 dương rồi, 2 tháng nữa là đến Tết. Đông qua, Xuân đến. Rồi Xuân cũng đi. Vậy là vòng luẩn quẩn 4 mùa lại cứ tiếp diễn, thời gian vẫn cứ trôi. Không cho ai cơ hội ngoái lại, làm người ta tiếc thương thời gian.

Mùa đông này, cũng là mùa đông đặc biệt nhất. Bởi tôi không còn là 1 sinh viên nữa, không phải lo học hành kiến thức ở trường lớp nữa, giờ là lúc làm ăn, tư duy cho sự nghiệp, cho chặng đường dài sắp tới. Mùa đông khó khăn nhất của cuộc đời, đối diện với bao áp lực, từ nhiều phía, rồi lại còn Tết sắp đến nữa. hehe. Nhưng cái rét mùa đông Hà Nội lại có cái gì đó cho tôi một động lực vô hình, tôi cảm thấy như vậy. Động lực để vượt qua bản thân, dậy sớm làm tách cafe ngồi xem Daily to do list để làm việc. Động lực vượt qua cái rét, cái ngủ để ngồi bàn chuyện cơ nghiệp với anh em khắp mọi nơi. Ít ra cũng là động lực để làm 1 giấc rồi dậy sớm viết bài blog này để có động lực cho những ngày tiếp theo.

Mọi thứ cũng sắp vào quy củ rồi, thời gian sẽ chứng minh sự kiên trì của kẻ nam nhi nữa. Vậy là vui. Mùa đông là động lực. Cứ nghĩ như thế cho đời vui!

- Góc Tản mạn-
Huy Dell, 3h50, 27/11/2015
P/s: Để mai ngồi đọc lại Thương nhớ 12 cái coi!
Read More

Hào sảng

Leave a Comment
Hào hào sảng sảng…

Nhiều bạn hỏi hào sảng là gì. Vì xưa giờ chưa nghe ai nói. Hào sảng đơn giản là sự cho đi mà không tính toán, là sự buông bỏ để làm lại từ đầu. Hào sảng là không tham lam, không ích kỷ, không cá nhân chủ nghĩa.

Tony có 2 người bạn tên là A và B, đều là chủ 2 công ty thương mại lớn. Cả hai đều ly hôn sau một thời gian chung sống với vợ. Ngày chia tay, mọi thứ với anh A đều chia đôi. Con 2 đứa chia mỗi người nuôi một, đũa anh lấy 1 chiếc vợ 1 chiếc, cả củ gừng trong tủ lạnh anh cũng bẻ đôi. Những gì không chia đôi được như tivi, tủ lạnh, máy nước nóng… thì anh quy thóc, định giá bằng giá mua. Cô vợ thì không chịu, nói giá mua 5 triệu bây giờ đã là đồ cũ chỉ có 2 triệu thôi, cãi nhau ầm ĩ đàm phán tòe loe, cuối cùng cô vợ phải chấp nhận mức 3 triệu và trả lại cho anh 1.5 triệu. Nhìn hành lý anh gánh ra khỏi nhà lỉnh khỉnh đồ đạc, lẽo đẽo với đứa con gái nhỏ, ai trông cũng hết sức thương cảm. Anh làm ăn cũng có tiền, nhưng không phát triển được. Anh kiếm tiền chủ yếu từ chụp giật đơn hàng với đối thủ cạnh tranh. Anh ngồi thở dài miết, nói sao tôi không thành tỷ phú nhỉ? Gương mặt anh khôn thiệt khôn, quắt queo trong cái nắng Sài Gòn tháng 1…

Khí cốt con đại bàng mới làm nên nghiệp lớn được

Anh B cũng ly hôn, để lại hết gia tài cho vợ, bước ra khỏi nhà và đêm đó thuê khách sạn ngủ, bắt đầu lại từ đầu. Sự hào sảng của anh gặp phải sự chỉ trích khủng khiếp từ cha mẹ người thân, bảo là “cái thằng ngu chưa từng có”, “cái đồ u mê, cái đầu chỉ để đội nón”. Anh cười khảy, vì anh biết vợ cũ của anh vẫn cứ tiếp tục nuôi con, và mình là đàn ông đàn ang, phải biết hào sảng buông bỏ. Đến giờ, công ty anh càng ngày càng lớn, khách hàng ngày càng nhiều, đối thủ cạnh tranh cũng nể, anh chia sẻ đơn hàng với họ, họ chia sẻ đơn hàng lại với anh. Tới mua hàng, nếu anh hết hàng đó, hoặc không có, anh sẽ giới thiệu qua một đơn vị cung cấp khác. Người ta nợ 1 món nợ ân tình, trả hoài không hết…

Có 2 sức mạnh lớn của một con người. Một là sức mạnh lấy vào, power of taking. Cố gắng học để có bằng cấp, để có kiến thức thật uyên bác, kiếm tiền thật nhiều, mua cái này cái nọ…từ tay trắng, nhiều người đã có tất cả những gì họ từng mơ ước, với sức mạnh của sự lấy vào này. Nhưng có một sức mạnh lớn hơn, chính là sự cho đi, the power of giving. Đang trên đỉnh vinh quang, nhiều người sẵn sàng bỏ hết, để về quê cuộc sống an nhàn, mà bị người đời chê là dại. Bậc đại trí Nguyễn Bỉnh Khiêm từng viết “ta dại ta tìm nơi vắng vẻ. Người khôn người đến chốn lao xao”.

Có hoa hậu nọ đăng quang xong, sau 2 năm trả hết nghĩa vụ từ thiện, đi nước ngoài du học, lấy chồng sinh con, từ chối mọi cuộc phỏng vấn hay xuất hiện chốn đông người, sống bình yên với thiên chức của một người phụ nữ như tạo hóa đã ban cho. Tony thật sự ngưỡng mộ, vì cô buông bỏ được những lời tán dương đẹp đẽ, những son phấn nước hoa, những siêu xe, những ánh đèn màu và những xấp đô la lấp lánh, cô đã bỏ được những phù phiếm xa hoa để lấy giá trị bình yên của riêng mình…Đó hẳn là một sức mạnh ghê gớm của người đẳng cấp.


Tony có quen một MC được nhiều người ưa thích. Bạn đang hot nên chạy sô liên tục, xuất hiện ở mọi chương trình đến nhẵn mặt. Khán giả bắt đầu ớn, vì câu nói nào cũng giống câu nói nào. Tony khuyên thôi em nghỉ một thời gian đi, đi du học đi rồi 2 năm sau về, dẫn chương trình bằng tiếng Anh luôn, bạn sợ, nói em ráng khai thác thêm chút tiền nữa. Với bạn, sức mạnh của sự lấy vào quá lớn so với sức mạnh của sự cho đi, nên cuối cùng bạn rơi vào ngõ cụt của sự nghiệp, vì tài năng không có thời gian phục hồi. Một người bạn khác của Tony là giảng viên ĐH, anh nhận làm giảng viên, sáng dạy chiều dạy tối dạy, không có thời gian nghỉ ngơi đọc sách nâng cao trình độ, nên có nhiêu đó nói miết, nói hoài…Rồi anh bị lao lực, đang giảng bài thì bị đột quỵ, phải cấp cứu. Những đồng tiền kia cũng cắp nón ra đi theo hóa đơn dài ngoằng của bệnh viện. Giờ anh nằm ở nhà, chèo queo một mình, rồi luôn miệng giá như, giá như…

Buông bỏ thật sự là rất khó, phải tập luyện mới có. Buông bỏ không có nghĩa là mất, mà là “có chỗ trống” để đón nhận cái lớn hơn. Nhưng nhiều người với tư tưởng tiểu nông vụn vặt, sợ “mất cả chì lẫn chài” nên cố bám víu, riết đầu óc càng nhỏ hẹp, sự ích kỷ cá nhân và giúp sự tham lam chế ngự hết tâm trí, u u mê mê, không phân biệt cái gì đúng, cái gì sai.

Là doanh nhân, chúng ta phải tập tính sẵn sàng cho đi, SẴN SÀNG BUÔNG BỎ. Vì được đó, mất mấy hồi. Mất đó, được mấy hồi. Lúc sinh ra, mình trần truồng chẳng có gì. Người đời mới đeo vàng đeo bạc đeo bằng cấp phấn son lên người, nhưng khi chết đi, chui vô hòm nằm, cũng chỉ là những mảnh vải trắng quấn quanh thân. Vua chúa ngày xưa chôn theo nào là châu báu bạc vàng nhưng mồ mả của họ chả yên ổn vì cứ bị trộm đào miết.

Cả đời người phấn đấu, các bạn yên tâm. Cái gì của mình là của mình, cái gì không phải là của mình thì KHÔNG BAO GIỜ GIỮ ĐƯỢC. Ngay cả cái của mình, đẳng cấp là mình DÁM buông bỏ hết để làm lại từ đầu, mình có tài năng, có ý chí, có sức khỏe mà, sợ gì?

Chương trình “Áo ấm mùa đông” là chương trình tập kinh doanh, tập tính hào sảng cho các bạn trẻ. Nên mục tiêu hoàn thành, các bạn lập tức phải buông bỏ, để tâm trí còn học cái khác, lớn hơn, khó hơn. Nhiều bạn thấy kinh doanh nông sản hay quá, tuần nào cũng kiếm được mấy triệu, nên tách ra tự làm, cũng lên miền núi mua đồ về bán y chang vậy, nói nhắn tin BTC nói “bận rồi nha, không tình nguyện nữa nha”. Thậm chí có admin một nhóm nọ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn kiên quyết không hủy page theo luật chơi chung, nói “ngu gì, page này nhiều like thế mà, tôi đang bán nhiều đơn hàng lắm”. BTC yêu cầu thì bạn sừng cồ “tôi đang giữ password, tôi không hủy làm gì tôi” bất chấp các bạn khác đều tuân theo vì theo bạn “tụi kia nó ngu nó mới bỏ, đây không ngu”. Sự học còn dài, Tony định dạy cả chục tập, cả chục chương trình khác nhau để sau này làm doanh nhân lớn. Xã hội bao la, còn bao nhiêu lĩnh vực kinh doanh làm ăn chứ đâu mỗi cái nông sản, nhưng mới bài tập một đã vậy rồi, thì làm sao mà có thể tiếp thu các bài tập khác đây. Tony yêu cầu bạn đóng page vì là page tình nguyện, kinh doanh xong hết chương trình phải đóng, bạn trả lời “tôi sẽ đăng trên page của tôi nhá, ai là khách của ông từng like page này thì unlike đi, còn lại là khách của tôi. Tháng trước tôi không biết làm ăn nên mới giả bộ theo ông học, bây giờ biết rồi, xin ông hãy để tôi làm ăn. Page này là của tôi. Chấm hết”.

Tony sợ toát mồ hôi. Rồi lại nhận được trách móc của Admin, nói dượng ơi, ngày xưa lúc lập page, con nói để BTC quản lý password thì dượng nói thôi, phải tin các bạn trẻ. Giờ dượng sáng mắt chưa, sáng mắt chưa.

Tony òa khóc. Dụi mắt hồi lâu, mắt vẫn chưa sáng. Bèn vô từ điển tiếng Việt của Vũ Chất Lượng coi lại hào sảng nghĩa là gì, thấy bác ấy ghi là “Hào sảng là hành động bị đá lọt xuống hào sâu rồi bị mê sảng”.

Xem thêm 1 bài khác: http://thuvien.kyna.vn/ky-nang-song/pham-chat-cua-nguoi-thanh-cong-nghi-lon-va-hao-sang/
Read More

Tôi đã trở thành Dược sĩ như thế nào?

Leave a Comment
Vậy là cũng được gần 5 tháng kể từ tôi chính thức tốt nghiệp trường ĐH Dược Hà Nội. Một cảm xúc khó nói thành lời tràn ngập tâm trí tôi khi tôi lên bục nhận bằng tốt nghiệp từ thầy hiệu trưởng.

 Vậy là phấn đấu 5 năm cuối cùng cũng đã có thành quả!

Ngày nào còn chân ướt chân ráo bước vào trường Dược, giờ đây tôi đã trở thành 1 Dược sĩ chín chắn, mạnh mẽ khi ra trường. Tôi thấy nhớ, tôi muốn trở lại để được học lại thời Sinh viên hơn bao giờ hết, cũng như ngày xưa lên Đại học mong muốn trở lại thời cấp 2, cấp 3 vậy. Nhưng thời gian là thế, trôi nhanh và không bao giờ trở lại, không cho con người ta 1 cơ hội để sống lại những gì đã qua. Có lẽ như một ai đó đã nói, tôi là con người hoài niệm, và tôi thích được hoài niệm, bởi vì mỗi lần hoài niệm về những năm tháng đã đi qua, trên khuôn mặt tôi luôn nở 1 nụ cười mãn nguyện,....

Năm 2010 đánh dấu cột mốc quan trọng khi tôi đỗ trường Dược, vào lớp A6K65, một trong những lớp năng động nhất khóa tôi thời đó ( tôi tự sướng như vậy vì đó là lớp tôi, chứ nhiều lớp cũng năng động lắm). Trước lúc ra Hà Nội nhập học, tôi đã tự hứa cho mình phải trở thành 1 con người khác, phải năng động, phấn đấu mãnh liệt để sau này ra trường có thể trở thành 1 dược sĩ giỏi, vì vậy mà tôi cũng lên forum trường ( hồi đó forum còn sum tụ lắm) đăng đàn, hỏi han các anh chị rất nhiều. Được nhiều anh chị chỉ dẫn nhiệt tình nên ra Hà Nội tôi thực sự tự tin sẽ trở thành 1 con người khác.
Ngày đầu nhập học, được phong cho cái chức Lớp phó học tập vì các thầy thấy mặt ngoan ngoãn, rồi sau đó thành tổ trưởng tổ 2, thành ra cũng có chút trách nhiệm.

1. Những ngày tháng năm 1: Bố đời thiên hạ


Những ngày đầu đi học, tôi rất chăm chỉ học hành, cũng làm quen nhanh với nhiều bạn trong lớp, chia sẻ với các bạn nick yahoo để về nói chuyện. Lại nhớ cái thời yahoo, blog 360 còn thịnh, chuyên lên đọc blog các bạn, rồi chém gió xuyên màn đêm qua cái máy case cổ lỗ sĩ của anh Toàn cùng phòng trọ, rõ là vui hơn facebook xô bồ như bây giờ.

Ngày sinh hoạt Đoàn - Hội, nhờ chủ động được các bạn quý nên tôi ứng cử thành công chức Bí thư Lớp, đúng là oai hơn cóc. Năm đó cạnh tranh chức này với tôi còn có Biên, thằng bạn thủ khoa năm ấy, nó là Đảng viên, lại được tiếng thủ khoa, nên khi xem số phiếu của mình vượt trội hơn so với nó thì tôi cũng vui lắm, nhìn sang nó thấy vẻ hằm hằm ko phục, đượm buồn mà thấy hài hài. Dù sao thì sau đó tôi với nó cũng trở thành đôi bạn thân ở lớp những năm đầu đại học, đi đâu cũng có nhau.
Nhờ cái oai chức bí thư, nên các CLB hay tổ chức khác trong trường đều có 1 sự ưu ái đặc biệt cho tôi. Tôi tham gia hầu như gần hết các tổ chức, từ Đoàn Thanh Niên, Đội Tình nguyện, Hội sinh viên, rồi các CLB nữa. Cuối cùng thì trong số các CLB, tôi cũng chỉ gắn bó với CLB Tuyên truyền sức khỏe sinh sản & Giáo dục Vị thành viên - thanh niên ( gọi tắt là Sản). Cũng chả biết sao tôi lại thích CLB này, chắc hồi xưa tại quý các chị ở CLB này hơn.

Những ngày đầu năm trôi qua đẹp đẽ, tôi là Bí thư, là trưởng nhóm Tình nguyện, trưởng nhóm báo cáo CLB Sản, bí thư Liên chi đoàn của Khóa ( nói chung ở ngóc ngách nào tôi cũng là ''cụ trưởng nhóm '' vậy). Tôi cũng được nhiều anh chị khóa trên biết đến nhờ clip chào khóa mới của lớp, khi tôi là diễn viên chính:
Bonus: Nhờ làm clip này mà tôi quen và kết nối được các bạn trong lớp với nhau, tạo thành 1 lớp đoàn kết của khóa. Nhớ lại vai diễn để đời này đôi lúc cũng xúc động thật, ngày xưa còn trẻ trung, năng động, đen đen, gà gà, mà giờ đã già thành cáo rồi. hehe. Hôm sau phải cho mấy đứa con coi lại để nó biết hồi trẻ bố nó năng động như thế nào!

Rồi 1 ngày đẹp trời, tôi nghỉ tham gia Đội Tình nguyện trường. Đơn giản là vì tôi không thích, tôi thấy đó là tổ chức vui chơi hơn là làm tình nguyện đích thực ( trong tâm trí 1 kẻ kiêu ngạo năm 1 tôi nghĩ vậy). Đây cũng là quyết định quan trọng, là tiền đề để tôi chia tay dần các tổ chức ở trong trường để đi ra môi trường ngoài, mặc dù ở đó có thật nhiều người rất đáng trân trọng. Tôi vẫn tham gia nhiệt tình các hoạt động ở lớp, Đoàn, Hội sinh viên, CLB nữa. Sau này, tôi dần dần nhận ra mình các tổ chức trên chỉ đa phần là vui chơi nhiều hơn phát triển bản thân, cống hiến xã hội nên tôi bỏ dần, sang đến năm 3 thì tôi ko còn tham gia 1 tổ chức nào nữa.

Học kì 1 trôi qua êm đềm, điểm chác vừa phải, ko được học bổng - ngoại trừ vụ gạch bài thi môn Vật lý đại cương bất hủ được cả khóa biết tới. Sự thực là các môn khác tôi ôn thi vừa phải, và đạt điểm vừa phải, như chỉ tiêu của mình, chỉ còn mỗi môn Lý này tôi chăm chút hơn cả, vậy mà đi thi thì đề ngược đời quá, thôi gạch bài thi lại cho xong, điểm thấp để làm gì? Vậy là thi lại! Kì đầu tiên cũng dính môn thi lại đầu tiên. Chính việc này công với việc chuyên gia muôn học nên tôi luôn là mục tiêu đá đều của cô giáo dạy Vật lý sau này. Sang kì 2 tôi vẫn thể hiện sự ''bố đời thiên hạ'' của mình khi có những quyết định cứng rắn, độc đoán với các bạn trong lớp, đơn giản là tôi muốn hoàn thành tốt tất cả các nhiệm vụ được giao phó. Mà muốn hoàn thành tốt thì phải cứng chứ hầu hết các bạn cũng chây lười, vô kỉ luật đến lạ.

Năm 2010-2011 là năm SLNA đá hay nhất ở giải bóng đá trong nước, tôi là kẻ yêu thích bóng đá nên cũng quan tâm. Vậy là tôi cũng nhanh chóng tham gia hội Cổ động viên SLNA khi Hội mới xây dựng lại ở Hà Nội. Chính thức ở đây, khi được tiếp xúc những người bạn mới, những người anh mới, tôi mới nhận ra mình cần phải đi ra ngoài xã hội nhiều hơn, để được học hỏi nhiều hơn. Hội CĐV SLNA đã trở thành 1 cầu nối quan trọng, đưa tôi chuyển mình từ 1 thằng Sinh viên hống hách, bố đời thành 1 Huy Dell như bây giờ, trở nên khác biệt hoàn toàn với những sinh viên Dược khác...

2. Năm 2: Những nốt trầm.

Vì ko những quyết định độc đoán ở lớp, nên tôi ko tiếp tục giữ chức Bí thư mà phải ngậm ngùi cái chức Phó bí thư hữu danh vô thực. Tôi buồn vì những sự cố gắng của mình ko đc đền đáp, mà lại bị các bạn chê trách. Nhưng dù sao tôi vẫn tham gia nhiệt tình các hoạt động ở trường, lớp. Có điều nhờ ko có ràng buộc gì với các tổ chức trong trường nên tôi bắt đầu đi ra ngoài, tham gia đội nhóm ở các trường Kinh tế, Ngoại thương, ... rồi quen dần các bạn ở ngoài, cả nhiều tổ chức bên ngoài nữa. Đúng là có đi ra ngoài tiếp xúc có khác, tâm thái của mình hơn hẳn chỉ là trong khuôn viên trường Dược nhỏ bé. Nhiều người trong họ sau này trở thành những người quan trọng trong kế hoạch sự nghiệp của tôi!

Chuyện học tập thì vẫn thế, có môn điểm cao, có môn thi lại. Dù sao thì vẫn hoàn thành nhẹ nhàng mặc dù lười học.

3. Năm 3: Những buổi đầu kinh doanh

Cuối năm 2 do có biến cố gia đình - mẹ và em trai tôi bị tai nạn - thành ra gia đình khó khăn hơn bao giờ hết. Mặc dù bố mẹ vẫn hứa đảm bảo chu cấp nhưng là bổn phận của 1 đứa con trai cả, tôi muốn mình phải tự làm cái gì đó kiếm tiền nuôi thân, giúp đỡ gia đình.

 Gia sư làm mãi ko ăn thua. Bồi bàn, rửa bát ở phố cổ thì mệt mỏi và mất sức ( hehe, nhớ những tối năm 2 đi rửa bát thuê cho mấy nhà hàng trong phố cổ, tiếp xúc bao loại người Tây, Ta , xã hội đen xã hội đỏ, đêm về ngủ nằm vật vờ, trải nghiệm đó có lẽ cả đời ko bao giờ quên được).

Cuối cùng, như 1 cái duyên bất ngờ, tôi nghĩ ra 1 ý tưởng kinh doanh, đó là làm Đồng phục lớp. Lại gặp được 2 thằng bạn cũng máu me nữa, nên công việc trôi chảy. 3 đứa lập công ty ( công ty ma, ko giấy tờ, sổ sách, văn phòng thì đi mượn 1 anh bạn trong hội CĐV SLNA), cả 3 đứa đều giữ chức Manager, có những cộng tác viên đầu tiên, kiếm những đồng ''chục triệu'' rồi '' trăm triệu'' đầu tiên. Những ngày tháng vất vả, xe máy ko có, đi họp bằng xe bus, chạy đưa hàng cả trưa bằng xe bus cho kịp giờ, thỉnh thoảng 10h đêm còn phải ra bến xe gửi hàng về quê nữa,... Có tiền của dư dật, vậy là vừa gửi được về nhà, vừa tự tiêu bản thân, cho bạn bè vay mượn. Nói chung năm 3 của tôi là năm của con buôn áo đồng phục hơn là của 1 sinh viên Dược.

Bởi chuyện học tập của tôi cũng ko có gì đáng kể, ngoài mấy môn thi lại vì ko tập trung ôn do phải đưa hàng cho kịp giờ của khách, vì ngồi nghiền ngẫm sách kinh doanh nhiều hơn sách Dược. Yêu đương cũng không có khi mình thấy đam mê của mình là dành cho kinh doanh nhiều hơn. Chính thức từ đây tôi định hướng được cho mình con đường sau khi ra trường...

4. Năm 4: Lớp mới, những sự thay đổi mới.

Năm 4 là năm khóa tôi phân ngành, hồi đó có 4 phân ngành là Đa khoa, Kinh tế Dược, Dược Lâm sàng, Công nghiệp Dược. Tôi chọn Kinh tế Dược.
Lớp mới, bạn mới, nhờ cái uy danh ''bố đời thiên hạ'' hồi năm 1 nên nhiều bạn biết tôi, và tôi lại trở lại chức Bí thư. Lớp tôi là lớp Kinh tế, đặc thù các bạn cũng khá tự cao bản thân, nên nhìn chung thiếu đoàn kết, chơi ko hợp với nhau, cứ suốt ngày chí chóe, ko ở lớp thì lên facebook chửi nhau. Rõ chán. Được cái dân Kinh tế có khác, ăn chơi phè phỡn thì đúng là ko lớp nào bằng.
Còn về việc kinh doanh, 2 đứa ban của tôi sau vì muốn tập trung cho học hành, cũng chả muốn phát triển công ty thêm, nên cũng bỏ dần, còn lại mỗi tôi vẫn hăng say làm việc. Tôi vẫn kiếm được nhiều đơn hàng nhờ những mối quan hệ rộng của mình. Qua đó cũng tích lũy được đôi chút cho kế hoạch Du lịch sau khi tốt nghiệp của mình.

Chính năm 4 quyết định học Kinh tế Dược dần giúp tôi hình thành sâu hơn tư tưởng khởi nghiệp của mình trong ngành Dược sau này. Tôi cũng chịu khó viết blog và chia sẻ nhiều thứ, nhờ đó cũng may mắn được nhiều người trong ngành biết đến. Trong đó có nhiều người có những ảnh hưởng lớn đến tâm thức của tôi về ngành Dược. Tôi bắt đầu hò hẹn cafe nhiều hơn với các anh chị làm trong ngành, họ chia sẻ cho tôi con đường đi, tầm nhìn của họ, còn tôi thì cũng khôn dần ra với những tri thức mới về ngành Dược của mình. Nhờ họ chia sẻ, nên tôi cũng bắt đầu biết chia sẻ. Tôi chia sẻ nhiều hơn cho bạn bè, cho thế hệ đi sau, và rồi tôi cũng lớn dần. Tôi thay đổi và ấp ủ nhiều hơn cho 1 business Dược phẩm sau khi trường...

5. Năm 5: Những khoảnh khắc chia ly.

Tôi chia tay với Đồng phục sau hơn 2 năm gắn bó. Mặc dù  rất tiếc nuối nhưng tôi ko thể tập trung phát triển nó nữa, mà tập trung dần cho những hiểu biết về ngành Dược hơn, bởi vì tôi nghĩ đó mới chính là thế mạnh của mình... Kinh doanh đồng phục đơn giản chỉ là 1 bước đệm cho việc chinh phục thị trường Dược phẩm của tôi mà thôi.

Tháng 10/2014, tôi được ưu ái và được 1 người sếp tài năng ( người mà tôi vô cùng khâm phục suốt chặng đường kinh doanh) mời về thực tập tại công ty của anh với những lời hứa và niềm tin cho chặng đường dài khởi nghiệp sau này. Tôi hăng say làm việc, thể hiện hết mình. Tiếc là cá tính của vị sếp nhỏ ( dưới cấp của anh sếp tài năng đó) trong công ty có lẽ ko phù hợp với kẻ bố đời như tôi nên sau hơn 2 tháng gắn bó, tôi xin nghỉ việc. Tôi coi đó là 1 thất bại đầu đời vì mình đã ko hoàn thành những mục tiêu mình đặt ra khi tham gia ngành Dược. Tôi cũng cất giấu 1 lời xin lỗi với người sếp, người anh, người thầy tài năng đã nâng đỡ tôi chập chững vào ngành Dược, thay vào đó là 1 lời hứa sẽ phấn đấu thành danh sẽ quay lại cảm ơn anh Hổ Cáp.
Nhưng rồi tôi vẫn phải bước dậy, hoàn thành nốt chương trình học Đại học. Tôi còn cùng 2 đứa bạn ngày đêm bàn bạc những định hướng của 1 doanh nghiệp Dược phẩm đồ sộ, và rồi 2 người bạn đó cũng bỏ tôi mà đi làm thuê, ko đi cùng tôi trên con đường khởi nghiệp nữa. Lại chia ly.
Cũng như năm 4, tôi cũng chịu khó học hỏi nhiều hơn các bậc đi trước, để rồi như 1 hành động đáp lại tấm thịnh tình của những con người đó, tôi cũng quyết tâm chia sẻ cho các thế hệ đi sau. Và CLB Kinh tế Dược mà tôi thành lập cũng nằm trong kế hoạch đó, đơn giản là chia sẻ định hướng của mình cho các em đi sau, giúp các em bước ngắn hơn trên con đường chinh phục sự nghiệp mà các anh chị và tôi đã phải vất vả, dày công mới leo lên được. CLB hoạt động với nhiều khó khăn, thách thức, nhưng rồi cũng ổn định, các thành viên cũng đã tốt dần lên, và tôi yên tâm để truyền lại nó cho 1 người khác.

Tháng 6/2015, tôi đỗ tốt nghiệp với con điểm 8 - một số điểm khá tốt - sau hơn 1 tuần ôn thi. Vậy là kết thúc 5 năm học Đại học thật nhẹ nhàng.

TÔI CHÍNH THỨC TRỞ THÀNH DƯỢC SĨ ĐẠI HỌC


Tôi lấy bằng, ép platics và đưa về cho mẹ cất vào tủ, rồi xách balo đi du lịch cùng khoản tiền nho nhỏ đã tích lũy được sau mấy năm cày cuốc (theo kế hoạch vừa nảy ra trong lúc ôn thi)....

Chiêm nghiệm:5 năm học Đại học của tôi ko có quá nhiều dấu ấn của việc học tập ngoài những giây phút liều mạng gạch bài thi lại, hay những buổi thi sáo rỗng vì ko ôn, pha điểm vài con điểm cao xuất thần ,... Dù sao thì tôi vẫn thấy tiếc vì mình đã ko chăm chỉ hơn những ngày đi học, bởi như thế, tôi mới đúng là 1 Dược sĩ đích thực.
Nhìn lại thời sinh viên của mình, tôi vẫn có rất nhiều nuối tiếc, nhưng thời gian đã trôi qua, tôi ko thể quay lại 1 lần nữa, và có lẽ, tôi sẽ cất những kỉ niệm của mình vào 1 góc của trái tim, để mỗi lần mở ra, tôi lại đắm chìm trong hạnh phúc, trong háo hức, tiếng cười.
Chào nhé, thời sinh viên!

P/s: Bài viết viết theo dòng cảm xúc, ko có trật tự cụ thể, mỗi điểm nhấn trong bài viết sẽ là chủ đề của những bài viết sắp tới để tôi lưu giữ lại những kỉ niệm thời Sinh viên của mình, Thank all!

Read More

Nhức đầu? Hãy thay đồ đi Singapore uống cà phê!

Leave a Comment
Từ một hòn đảo xơ xác trong đói nghèo, Singapore trở thành đô thị kiểu mẫu đến nỗi dân cư Băng Cốc, Manila, Jakarta, Thượng Hải, Bắc Kinh, Đài Bắc, Seoul,…có khẩu hiệu “hãy văn minh và nhanh nhẹn như người Singapore”, vì so với người Sing, họ hãy vẫn còn chậm vài nhịp. Năng suất lao động của mỗi cá nhân chính là chìa khóa đưa quốc gia này trở nên thịnh vượng.

Hà Nội, Đà Nẵng, Tp HCM, Phú Quốc đều có đường bay trực tiếp đến đây. Với chi phí vài ba triệu đồng (nếu book trước các hãng giá rẻ chỉ có thể còn 1 triệu/khứ hồi), việc đến Singapore uống ly cà phê rồi về là thú vui của giới trẻ Đông Nam Á, vì chỉ 1-2h là tới, miễn visa vì cùng cộng đồng Asean.


Phần lớn người Singapore đi lại bằng phương tiện công cộng. Đô thị hiện đại phải như thế, mình chọn ở Tp thì phải chấp nhận sử dụng phương tiện giao thông của thành phố, phải nghĩ cho cái chung chứ không phải sự thuận tiện cho cá nhân mình. Công sở mở cửa từ 9-10h sáng đến 9-10 giờ đêm (làm hết việc chứ không phải ở lại công ty lên facebook chat chit như nhiều bạn ở Mỹ, cũng bày đặt 8-9h tối mới về nhưng làm toàn thứ tào lao, ngồi chat tốn điện, quản lý nên đuổi về sớm). 11h đêm là giờ đi chơi nên đừng ngạc nhiên nếu bạn bè hẹn mình gặp lúc 11h30. Lương lao động phổ thông/sinh viên làm thêm được trả theo giờ, ví dụ 5-8 SGD/h nếu bưng phở. Ở Sing, làm gì cũng phải nhanh thiệt nhanh, bưng ra cho khách xong vô bưng tô khác liền, bưng chậm quá sẽ bị chủ xô té ngã dập mặt vô tô phở. Nếu lúc không có khách, nhân viên phải đi nhìn ngó khắp quán, lau chùi từng mm bàn ghế, kính, toilet, …TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC NGỒI mà không làm gì hoặc ôm cái Iphone. Nên bạn nào CHƯA TỪNG LÀM VIỆC NHÀ THÌ LÀM Ở ĐÂY, 2 NGÀY LÀ BỊ ĐUỔI. Nếu mặt mũi nhăn nhó cau có, không nói không cười thì cũng bị chủ đuổi. Cuối ngày nó kêu mình lại trả tiền rồi nói “you are very good but not suitable in here lah”.

Nhân viên ở các công sở cũng vậy, cứ ngồi cà rề cà rề cả buổi chưa xong cái báo cáo sẽ bị xô té dập mặt vào màn hình máy tính. Sếp giao việc sẽ giao luôn deadline hoàn thành, ví dụ sếp giao mình làm báo cáo thông tin về các cửa hàng bán Smartphone ở Orchard Road, 3h45 chiều thứ 6 nộp. Rồi hết, không hỏi lại. Mình tự triển khai. Tự hiểu là báo cáo sẽ có đầy đủ các thông tin như tên cửa hàng, chủ cửa hàng, giờ mở cửa đóng cửa, doanh số trung bình, đang bán loại ĐT gì, giá cả, nguồn hàng, khả năng hợp tác với hãng mình…chứ không có chuyện đứng ẹo 1 bên cười cười hỏi “thưa sếp báo cáo gồm những cái gì ạ”, hỏi mấy câu như vậy sẽ bị quánh giá là thiếu i-ốt. Sếp đang cầm ly cà phê trên tay, nghe mình hỏi mấy câu ngáo ngơ này sẽ tạt thẳng ly cà phê vào mặt cho chừa cái thói ít động não. Làm thế nào có được thông tin cho báo cáo đó thì tự suy nghĩ, nghĩ không ra thì qua Mỹ làm, nhé. Phải sáng tạo và sáng tạo. Ở Sing, từ phổ biến nhất ở công sở là Innovation, tức “phải nghĩ mới, sáng tạo”, nghe riết mà từ đó xe Innova ra đời.
Nhân viên thực tập hoặc mới nhận việc, mặt mũi phải lanh lợi tươi cười, tay chân phải hoạt bát, vừa đi vừa chạy mới được giữ lại, mới được xem xét tăng lương. Ngày xưa, sinh viên quốc tế được cho vay vốn, với ĐK ở lại làm 3 năm trả nợ. Tuy nhiên, gần đây nhiều bạn vẫn cứ nợ hoài vì tốt nghiệp rồi, phỏng vấn miết mà không ai nhận, do tư duy máy móc rập khuôn quá hoặc chậm chạp. Nên các bạn trẻ, muốn có năng suất lao động, chỉ đơn giản là giải phóng sự trì trệ của tư duy và cơ thể. Hãy nhìn nhân viên quét dọn ở sân bay Changi, họ vừa đi vừa chạy, vừa liếc nhìn chỗ nào bẩn là lao tới hút bụi hay nhặt rác lên liền, tuyệt đối không tò mò tiểu nông nhìn người khác. Ông lái xe buýt thì vừa lái xe vừa đeo headphone thuyết minh cho khách du lịch cho từng điểm tham quan không cần một hướng dẫn viên du lịch nữa. Cả đất nước vừa đi vừa chạy từ mờ sáng đến tối khuya.
Anh bạn Tony hiện là chủ một chuỗi cửa hàng bán cháo ếch ở đây nói, tao sẵn sàng nhận nhân viên bất cứ quốc tịch nào với điều kiện theo thứ tự ưu tiên là (1) nhanh nhẹn (tư duy và cơ thể), (2) sáng tạo, nghĩ ra được cái mới, không bảo thủ tự ái, sẵn sàng đập bỏ cái cũ, cái xấu để xây dựng cái mới tốt hơn cho bản thân mình (3) chăm chỉ kỷ luật (đến đúng giờ, về trễ giờ), (4) tiếng Anh tốt, (5) vui vẻ, cầu tiến, ham học hỏi. Đó là tính cách của lao động người Sing, và cũng là lý do mà các tập đoàn đa quốc gia đều có trụ sở ở Singapore để điều hành công việc ở toàn bộ châu Á.

(Nếu làm biếng bay sang Harvard thì ở Singapore cũng có ngôi trường vô cùng nổi tiếng mang tên Lý Quang Diệu (search Lee Kuan Yew school of public policy), được xem như là 1 trong 3 trường đào tạo lãnh đạo doanh nghiệp tốt nhất thế giới. Ai tốt nghiệp thạc sĩ trường này ra thì thôi, đã có đơn đặt hàng từ lúc mới bước 1 chân vào cổng trường. Trường có nhiều suất hạc về kỹ năng quản lý doanh nghiệp trong 1-2 tuần đến vài tháng, bao ăn ở. Bạn có thể đăng ký hạc ở đây để về làm việc tốt hơn, có nhiều quan hệ quốc tế rộng lớn hơn, vì bạn hạc toàn là chủ/CEO các tập đoàn, đều là người giỏi giang xuất chúng cả. Các bạn ngành kinh tế nên lâu lâu xin nghỉ 1 vài tháng, tham gia những khóa ngắn hạn như vầy. Search “short course in management, marketing, sales, finance, human resource, real estate, international trade, agriculture, media…” tùy theo lĩnh vực mình làm, muốn đi nước nào thì search nước đó, gần nhất và tốt nhất châu Á thì ở Singapore, trường nào cũng được, tùy túi tiền. Hạc hạc, đời mình ráng đi du hạc/thực tập sinh 1 lần, không full time được thì cũng vài ba tháng…
P.S: Chi tiết xô dập mặt vô tô phở hay tạt ly cà phê vào mặt là hư cấu cho vui chứ người ta thực sự dễ thương lắm, mình chậm là họ đuổi liền à)

Nguồn: Facebook Tony Buổi sáng
https://www.facebook.com/TonyBuoiSang/posts/987783917941134:0
Read More