Về Tác giả

Tôi là Nguyễn Quang Huy, biệt danh Huy Dell. Tôi là 1 Dược sĩ đam mê kinh doanh. Mong muốn của tôi là góp phần giúp xã hội trở nên tốt đẹp hơn bằng những giá trị của mình.

author
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm sự cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tâm sự cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng

Thầy dạy thư pháp

Leave a Comment

 Gặp lại thầy dạy thư pháp sau 13 năm


Năm 2012, lúc đang học năm 2, tầm thời gian ra Tết, mình ra hồ Hoàn Kiếm dạo chơi thì gặp ông đang viết thư pháp ở đền Bà Kiệu đối diện đền Ngọc Sơn. Sẵn máu thích thú và tò mò về thư pháp (đúng hơn là ham mê về lịch sử và Nho học), thế là mình thử xin vào học và ông cũng đồng ý luôn. 

Bắt đầu học viết các nét, mài mực, chọn bút, chọn giấy,... Cứ buổi nào ko đi học hoặc không lên nhà thuốc (hồi đó mình còn xin thực tập bán thuốc tại nhà thuốc Dược khoa ở ngoài cổng trường Dược) là lại đạp xe ra đền Bà Kiệu với ông. Lâu lâu lại dành tiền gia sư mua ít hoa quả đến 2 ông cháu ăn. Có hôm ông lại dẫn về nhà ông ở Lãn Ông ăn cơm. Mình thấy cu cháu ông còn nhỏ, thế là hỏi xem có cần gia sư không, thế là dạy cho cu cậu môn Toán luôn. Cảm giác hồi đó thời gian gần như khít rìn rịt không có lúc nào rảnh rỗi cả. Học được mấy tháng, bắt đầu viết được vài chữ cơ bản thì nhà có sự cố, thế là phải xin ông nghỉ học. Bẵng 1 thời gian sau, đứa học trò vô tâm này cũng quên mất rằng mình còn có 1 người thầy 80 tuổi dạy mình về thư pháp và đời.

Cách đây mấy tuần, hôm sinh nhật, lại giật mình thấy ông nhắn tin chúc mừng sinh nhật trên Zalo (chắc Zalo đồng bộ danh bạ rồi kết bạn mà mình không để ý). Vậy là gọi ngay cho ông hỏi thăm. Biết rằng ông và bà (vợ thầy) dời từ Lãn Ông về quê Hưng Yên dưỡng lão. Vậy là phi xe qua gặp ông ngay. Rất vui mừng (trộm vía) là năm nay hơn 90 tuổi nhưng ông vẫn khỏe, còn giới thiệu phòng lưu niệm tại gia của ông. Ông vẫn kể được vanh vách lịch sử "làm nghề" và vài học trò của ông. 

Chia tay ông về cũng khá nhiều suy nghĩ. Thời buổi hỗn tạp và hoà tan văn hoá như bây giờ, trở về những giá trị cốt lõi là 1 điều tối quan trọng. Hẹn lịch lúc nào thư thả hơn về đầu óc sẽ học làm nhà Nho để răn dạy con cháu sau.









Read More

Thói quen viết

Leave a Comment





Mấy hôm nay mới có thời gian sửa lại giao diện và tư duy lại 1 chút về blog mà lâu nay mình bỏ quên. Tính ra bài đăng gần nhất cũng đã hơn 1 năm, giật mình nhận ra 1 năm qua mình chưa viết 1 bài nào. 

Cách đây mấy tuần, mình vừa tìm hiểu về Phật pháp và đọc bài của 1 người mà mình khá quý (TGG - ông này không liên quan gì Phật giáo), có 1 nhận định rất đúng mà mình nghiệm ra: Chúng ta nên sống hướng về phía bên trong nhiều hơn trước khi hướng ra bên ngoài. Trong khi chúng ta hướng quá nhiều thời gian, công sức ra bên ngoài như đi làm công ăn lương phục vụ xã hội, giao tiếp với mọi người (cả gia đình và bạn bè) hay là đi làm từ thiện,... thì những lúc đó bản thân nội tâm của chúng ta vẫn chưa hoàn thiện, trong trẻo, tĩnh lặng để đủ lực hướng ngoại. Hậu quả là chúng ta vừa ít khi đạt được những kết quả tốt của việc hướng ngoại (công việc vẫn chưa trôi chảy, các mối quan hệ vẫn bất ổn hay làm từ thiện không đem lại kết quả,...) vừa không đạt được kết quả trong nội tâm. Cũng giống như câu chuyện "vác tù và hàng tổng" vậy. Và đại ý của nhận định này là chúng ta nên giải quyết những bài toán bên trong bản thân mình trước, giải quyết sâu xa và triệt để mọi vấn đề của nội tâm, để có 1 sự tĩnh lặng, an lạc nhất định để đối mặt và xử lý các vấn đề quan hệ bên ngoài, từ công việc, gia đình, bạn bè, cống hiến xã hội,... Mình hiểu nôm na là như vậy.

Vậy thì làm gì với nội tâm chúng ta để đạt trạng thái an lạc, tĩnh lặng? Đương nhiên đó là 1 chặng đường xa, và muốn đạt được thì ta phải "tu". Một trong những việc đó là hãy đối diện thường xuyên với bản thân mình, để lắng nghe bản thân mình đang ở đâu, muốn gì, và nên làm gì,... Và đương nhiên, chính việc ngồi đối diện với bản thân trên cái Blog này thực sự rất cần thiết.

Mình ngẫm lại, ngày xưa, mỗi lần ngồi suy ngẫm và soạn thảo từng dòng bài viết để đăng lên Blog, mình thấy có sự gì đó lớn lên của bản thân mình. Nó ko rõ ràng lắm (vì chắc mình viết không đều), nhưng chắc chắn là có sự lớn lên mà chính bản thân mình cũng không nhận ra. Để rồi hôm nay, sau hơn 1 năm ko động chạm gì bàn phím, mình đã thấy mình lớn hơn khi soạn ra những dòng này. Và hi vọng, mình sẽ đều tay hơn. Càng viết nhiều, càng chiêm nghiệm nhiều, mình sẽ tường minh mọi suy nghĩ của mình hơn.

Ngoài ra thì còn có 1 lý do nữa để mình sửa lại thói quen viết của mình. Đó mình nghĩ đến 5-10-20 năm nữa, khi mình già đi, mình sẽ đọc lại những dòng này, mình sẽ hiểu hơn về những suy nghĩ của tuổi trẻ, cũng như là 1 cách để hiểu hơn về con cháu mình, để dạy chỗ chúng nó. Hi vọng đọc đến dòng này, con của bố, cháu của ông sẽ hiểu tại sao lại nên viết Blog.

Hà Nội, 4h17 26/03/2022,

Nguyễn Quang Huy



Read More

Hướng tới 2021

Leave a Comment

 Hôm nay là ngày cuối cùng của năm âm lịch Canh Tý (2020) tôi ở Hà Nội, sáng mai tôi sẽ đi về quê hòa nhịp không khí Tết năm Tân Sửu cùng bao người dân khác trên mảnh đất hình chữ S này ( giữa mùa Covid thứ 2 ở Việt Nam). Tôi viết mấy dòng này để kỷ niệm 1 năm 2020 đáng nhớ và hướng tới năm 2021 trọn vẹn, thúc đẩy mình hoàn thiện hơn.

***

Năm 2020 trôi qua với nhiều trở ngại bởi dịch Covid 19, ảnh hưởng đến toàn xã hội, về hầu hết các lĩnh vực. Nhưng đối với tôi, thì Covid cũng không quá ảnh hưởng, về hầu hết mọi mặt. Những gì xảy ra trong 2020 như những điều đã được dự báo trước mà tôi đã từng suy nghĩ, mường tượng nhận ra trong những năm trước đó.



Thành tựu lớn nhất của tôi trong năm 2020 là trở thành trụ cột của một gia đình nhỏ cùng người vợ đáng mến của mình. Sau bao năm lông bông, khi trở thành một người chồng, và sắp tới là một người cha, tôi cảm thấy mình đã trở nên một con người có trách nhiệm hơn. Giờ đây tôi không chỉ sống và làm việc cho riêng mình nữa, mà sống và làm việc vì người vợ, người con và đương nhiên là ông bà, bố mẹ, em trai của mình. Nhiều khi độc thân người ta vẫn hay nói câu trên, nhưng để hiểu và chiêm nghiệm được thì đúng là chỉ có việc lập gia đình mới hiểu được điều đó. Con xin cảm ơn bố mẹ hai bên đã tác thành hôn sự, Anh xin cảm ơn người vợ đã đến bên anh, Bố xin cảm ơn đứa con trai sắp chào đời!


Năm 2020 đánh dấu một bước ngoặt khá lớn trong sự nghiệp kinh doanh Dược của tôi, khi mà hầu hết các mục tiêu đề ra của năm đều không đạt được. Khẩu hiểu "Bứt phá 2020" đưa ra từ đầu năm đã không thành hiện thực. Nhưng trong con người tôi có phần nào đã thực sự hiểu hơn về bản chất của việc kinh doanh, của một nhà quản trị, của một người Dược sĩ. 2021 với những kế hoạch đề ra, tôi tin rằng, với sự hoàn thiện dần của bản thân (nhờ những kiến thức và trải nghiệm), sẽ là một năm với nhiều thành công.



Sự nghiệp Hướng đạo trong năm 2020 cũng là những bước đi lên chậm rãi, dần dần tôi cũng hiểu được những giá trị của hướng đạo. Và với những người bạn, người anh em, với những quyển sách ở trong thư phòng, tôi cũng sẽ hoàn thiện hơn để trở thành một Trưởng Hướng đạo xuất sắc, có thể giúp cho nhiều em nhỏ trở nên hoàn thiện, tháo vát hơn.

Năm 2021 cũng sẽ là năm tôi tìm lại những giá trị cốt lõi sâu xa trong con người, để tôi dần "giác ngộ". Mặt trời chân lý đã chói qua tim tôi rồi, việc của tôi là tu thân và chiêm nghiệm vẻ đẹp của cuộc đời, để hoàn thiện bản thân và làm được nhiều việc giúp đời, giúp người hơn.

Cảm ơn Canh Tý 2020 với nhiều niềm vui, thách thức

Chào Tân Sửu 2021 với đầy ắp thành tựu,

HUYDELL

07/02/2021 ( 26 Âm lịch Canh Tý)


Read More

Xa nhà

Leave a Comment
Không biết cảm giác này đã bao nhiêu lần ùa đến với tôi từ khi còn nhỏ.
Đó là cảm giác xa mẹ mỗi dịp đi học hay đi làm xa.

Mấy hôm nay mẹ ra Hà Nội. Và giờ thì tôi vừa tiễn mẹ ra bến xe để về quê.

Nhìn từng bước đi của mẹ, tôi lại nhớ về những ngày mẹ đưa tôi tất tả đến trường. Đó là những ngày vào lớp 1, lớp 2. Đó là những ngày vào cấp 2,3 rồi Đại học.
Thời gian trôi qua nhanh quá. Em tôi đã lớn và là 1 Sinh viên ĐH. Còn ông bà, bố mẹ tôi cũng đã già đi. Mỗi lần nhìn thấy bố mẹ với những nếp nhăn trên trán, tôi lại bồi hồi nhớ về những ngày được bố mẹ chở xe đạp đi công viên, hay những chuyến xe "4 anh em trên một chuyến xe tăng" mỗi lần xuống thành phố hay về quê nội ngoại.

Gia đình tôi là 1 gia đình nhỏ. Bố mẹ xa nhau để kiếm kế sinh nhai, mẹ ở nhà nuôi 2 anh em tôi khôn lớn. Điều đó cũng giúp tôi tự lập hơn về tư tưởng khi mẹ thường phải đi bán hàng cả ngày. Bố mẹ hoàn toàn tin tưởng vào 2 anh em tôi chứ không áp đặt. Đó là lý do mỗi quyết định quan trọng của tôi, như đi du lịch 3 tháng sau khi tốt nghiệp hay mở 1 công ty Dược năm 23 tuổi, đều được bố mẹ tôn trọng mặc dù tôi biết rằng bố mẹ thực sự rất lo lắng cho những quyết định của tôi.

Nhiều lần xa nhà để đi học hoặc đi làm, cũng là từng đó lần tôi rời xa vòng tay bố mẹ, như hình ảnh 1 đứa trẻ bé bỏng rời tay mẹ cha lúc vào lớp 1 vậy... Mỗi lần đó đều làm tôi xao xuyến và quyết tâm hơn trong những chặng đường mới của mình.
Rồi mai đây, bố mẹ tôi sẽ già, tôi và em tôi cũng sẽ trưởng thành hơn. Tôi có thể lấy vợ, sinh con, sẽ chăm chút hơn cho gia đình nhỏ của mình, nhưng những năm tháng êm đềm ở 1 gia đình nhỏ ấm cúng, đầy sự tôn trọng, sẽ vẫn mãi ở trong trái tim tôi.
Điều mà tôi có thể đền đáp công ơn của 2 vị sinh thành, đó là để bố mẹ hưởng được hưởng những tháng ngày hạnh phúc sắp tới đây. Việc đầu tiên đó là phấn đấu để cả nhà có thể đoàn tụ ở đất Hà thành này được. Rồi sẽ là những chuyến du lịch để bố mẹ thỏa chí ngao du như những bạn bè đồng trang lức. Đó là 1 cô con dâu, và những đứa cháu nội ngoan ngoãn, hiếu thảo để bố mẹ được vui niềm vui của ông bà,...

Có đôi lúc,
mong thời gian ngừng trôi.

HUYDELL
16/08/2018.
Read More

Đông đến

Leave a Comment
Mấy hôm nay Hà Nội lạnh.
Cái lạnh thường thấy của sự bắt đầu mùa đông. Nhưng sao thấy êm dịu kì lạ.
Cái lạnh làm ta muốn ôm cái chăn đắp thêm chút nữa, cái lạnh làm ta muốn ngủ nướng thêm 1 xíu,...

Tính ra đây là lần thứ 8 trong đời đón cái rét của mùa đông Hà Nội rồi. Chả hiểu sao thấy cảm xúc khác lạ, nhẹ nhàng, nhưng hừng hực, nôn nao, có cảm tưởng như mùa đông đến và đang thôi thúc tôi làm mọi thứ mãnh liệt hơn. Có vẻ mùa đông đang nhắc nhở rằng: "Huy ơi, làm nhanh đi cậu ạ. Tôi lại đến rồi. Tôi muốn thấy cái gì đó thay đổi mãnh mẽ ở cậu."

7 năm qua, wao, 7 năm ở Hà Nội. Đó là khoảng thời gian đủ dài để ta thấy thế giới thay đổi mãnh liệt thế nào. 1 cậu bé sinh 2010 bây giờ đã vào lớp 1. 1 cô sinh viên ra trường có thể đã trở thành 1 bà mẹ 2 con. 1 anh nhân viên quèn có thể đã trở thành 1 đại gia trăm tỷ, Bóng đá Việt Nam đã qua mấy kì AFF, SeaGames nhưng vẫn nói không với Huy chương vàng,...
Còn tôi thì từ 1 sinh viên năm 1 bỡ ngỡ vào trường Dược, đã thành 1 Dược sĩ với 2 năm "kinh nghiệm''.

Tôi đã biết sức mạnh của thời gian - có lẽ ai cũng biết sức mạnh của nó.  Nhưng có vẻ tôi vẫn chưa có 1 phương án tác chiến phù hợp để chống lại nó. Thời gian trôi đi mỗi ngày, tôi vẫn cứ thấy nuối tiếc mỗi ngày vì tôi đã chưa làm những gì mà tôi đã định. Tôi đã ko chịu xúc tiến những quan hệ, những công việc mà tôi nghĩ là sẽ tốt cho mình. Thành ra tôi sợ sức mạnh của thời gian.

Và cảm ơn mùa đông, có lẽ đông đến như tiếp cho tôi 1 sức mạnh kỳ bí nào đó để tôi dám tự tin rằng, tôi sẽ chiến thằng thời gian. Bởi vì đời ngắn lắm, tôi sẽ làm những gì cần làm, để sống 1 cuộc đời có ý nghĩa.


P/s: Lâu ko mò cái blog, cảm thấy viết lủng củng nhưng thôi, cảm xúc chỉ đến đó. hehe.
Read More

Đại bàng cô đơn

1 comment
Cá tính mình thường cứ làm gì thì thích làm 1 mình, chả phải lo sợ ai nhòm ngó, chả phải dựa dẫm ai cả. Từ lúc đi du lịch 1 mình ở khắp các nơi, rồi đến lúc mở doanh nghiệp, tất tần tật 1 con người quyết định và hành động. Cho nên thấy khả năng "tự chiến" của mình cao đến mức nào.
Vậy mà thỉnh thoảng cũng thấy cô đơn.

Ngày đi du lịch, nhất là lúc ngồi trên xe khách ở bên Campuchia hay Lào, xung quanh toàn người lạ, không chung ngôn ngữ, văn hóa, thành ra thấy không nói chuyện được, thỉnh thoảng lại nghĩ, nếu có người đi cùng mình thì sao nhỉ? Có lẽ ít ra cũng có người nói chuyện chung, có người tâm sự cho đỡ "sợ" ( nhất là lúc ở Phnompenh, nhằm lúc VN- Cam đang xung đột chứ, may mà có cô bạn gái Tyna rủ rê đi chơi nói chuyện chứ ko chắc sợ ko dám đi ra ngoài luôn), có người "chụp ảnh" chung,... Đại loại là dù thêm 1 "của nợ" vướng chân thằng đàn ông ngổ ngáo như mình nhưng nếu có thì chắc chuyến đi sẽ vui hơn 1 xíu.
Lúc mở công ty cũng vậy, 1 mình bản thân quyết, cả gia đình đều phản đối ( nhưng sau thì do cả nhà hiểu cho cái ước mơ nhỏ của cậu con trai nên cũng đồng lòng), bạn bè thì cười chê, dè bỉu, các em út thi trông ngóng, mấy ông anh khóa trước thì " tao chống mắt xem mày trụ được bao lâu",... Đại loại thế. Vậy là mọi sự cũng do cái đầu này nghĩ, cái tay này làm hết. Từ giấy tờ, sổ sách, định hướng, thực thi,... Có thêm mấy đứa em hỗ trợ vài thứ nho nhỏ, sau rồi tụi nó hem kiên trì theo anh Huy nổi nên cũng chia ly. Sau này nhiều người cũng ngỏ ý muốn hợp tác vì thấy sản phẩm tốt, lại tiềm năng, nhưng lại ko đi đến đâu vì ko phù hợp.

Chung quy lại cũng do cái con người Huy nó khác, nên tìm người phù hợp để đồng hành cũng khác. Có ai điên dại như Huy tốt nghiệp Đại học xong vác balo đi 1 dọc Việt Nam với "xuất ngoại" cái sang mấy nước xung quanh giữa hiểm nguy bộn bề, ngoại ngữ level 0,05 đâu. hehe. Có ai điên dại như Huy chưa có thành tựu chi đáng kể mà đòi mở công ty, với ước mơ xứng tầm Việt Nam đâu. hehe.



Thỉnh thoảng lại ước gì...
Mấy thằng bạn chí cốt của mình điên như mình tí để mình có thể chia sẻ nhiều hơn những dự định của bản thân, ta trẻ ta phải chiến hết mình :P
Có cô gái nào chấp nhận 1 người đàn ông có những cá tính điên điên như Huy tí để lúc nào Huy cũng có thể chia sẻ mọi điều với cô ấy và nhận được sự đồng cảm...

Thấy cô đơn ghê!
Nhưng con ngựa hay nhất vẫn luôn phi 1 mình
Đại bàng vẫn bay 1 mình ở tầng cao nhất của mây xanh.

Từ từ cô đơn sẽ giúp Huy lớn và hoàn thiện.
Rồi Huy cũng sẽ kiếm được những con người phù hợp để lấp vào những chỗ trống!
Hà Nội, 17/06/2017
HUYDELL



Read More