Tiết trời Hà Nội là vậy, cứ xen xen vài hôm trời êm ả là những ngày lạnh thấu xương. Như thế mới đúng chất Hà Nội, đúng chất của mùa đông Hà Nội.

Cái lạnh Hà Nội 5 năm rồi ko hề thay đổi, vẫn là cái rét đấy. Gió mùa về, lạnh ngắt, thun cả người. Lúc đó chỉ muốn nằm trong chăn ấm ngủ cho hết mùa đông là sung sướng lắm. Nhớ cái thời năm 1, gió lạnh chui qua khe cửa sổ, cứ kêu vi vu, lạnh toát cả mặt, toàn phải lấy chăn bó hết người mới được ngủ ngon. Giờ vẫn thế. Cảnh dậy học sớm mùa đông, khi vượt qua được cơn buồn ngủ thật kì diệu, lúc đó con người ta cảm thấy mình thật vĩ đại.  ^^

Tôi lại nhớ đến tác phẩm Thương nhớ 12 của Vũ Bằng, phần Tháng Giêng, mơ về trăng non rét ngọt mà tôi đã được học thời phổ thông. Rồi lại ngẫm, đông đang đến, tức là đông cũng sắp đi qua. Tháng 12 dương rồi, 2 tháng nữa là đến Tết. Đông qua, Xuân đến. Rồi Xuân cũng đi. Vậy là vòng luẩn quẩn 4 mùa lại cứ tiếp diễn, thời gian vẫn cứ trôi. Không cho ai cơ hội ngoái lại, làm người ta tiếc thương thời gian.

Mùa đông này, cũng là mùa đông đặc biệt nhất. Bởi tôi không còn là 1 sinh viên nữa, không phải lo học hành kiến thức ở trường lớp nữa, giờ là lúc làm ăn, tư duy cho sự nghiệp, cho chặng đường dài sắp tới. Mùa đông khó khăn nhất của cuộc đời, đối diện với bao áp lực, từ nhiều phía, rồi lại còn Tết sắp đến nữa. hehe. Nhưng cái rét mùa đông Hà Nội lại có cái gì đó cho tôi một động lực vô hình, tôi cảm thấy như vậy. Động lực để vượt qua bản thân, dậy sớm làm tách cafe ngồi xem Daily to do list để làm việc. Động lực vượt qua cái rét, cái ngủ để ngồi bàn chuyện cơ nghiệp với anh em khắp mọi nơi. Ít ra cũng là động lực để làm 1 giấc rồi dậy sớm viết bài blog này để có động lực cho những ngày tiếp theo.

Mọi thứ cũng sắp vào quy củ rồi, thời gian sẽ chứng minh sự kiên trì của kẻ nam nhi nữa. Vậy là vui. Mùa đông là động lực. Cứ nghĩ như thế cho đời vui!

- Góc Tản mạn-
Huy Dell, 3h50, 27/11/2015
P/s: Để mai ngồi đọc lại Thương nhớ 12 cái coi!