Về Tác giả

Tôi là Nguyễn Quang Huy, biệt danh Huy Dell. Tôi là 1 Dược sĩ khởi nghiệp kinh doanh ngành Dược từ năm 24 tuổi. Mong muốn của tôi là góp phần giúp xã hội trở nên tốt đẹp hơn.

author
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tuổi thơ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tuổi thơ. Hiển thị tất cả bài đăng

Phi vụ kinh doanh tự thân đầu tiên

Leave a Comment
Về nhà đưa đứa em đi thi Đại học, tôi chợt nhớ ra phi vụ kinh doanh tự thân lần đầu tiên trong đời của mình.

 Nói là tự thân vì tôi cũng đã trải qua nhiều phi vụ kinh doanh từ nhỏ, nhưng đều núp dưới bóng của mẹ tôi, người đã đưa tôi đến với kinh doanh ngay từ khi tôi mới chỉ học lớp 2. Đó là những ngày đi giao đậu phụ cho mẹ trong làng, đó là những ngày đứng bán sữa đậu nành trong mấy ngày nghỉ hè lúc xã có các chương trình Duyệt thiếu nhi, đó là những ngày tôi bán hàng cùng mẹ, từ bán đậu phụ, hoa quả, rau củ, đến hàng xén, tạp hóa. Ảnh hưởng từ mẹ như thế, nên mặc dù sách vở ở lớp nhiều, tôi vẫn hay đọc mấy sách doanh nhân, và mỗi lúc đi ngủ, tôi lại hay mơ tưởng cho 1 tương lai doanh nhân của mình.

Ký ức cũng đã lâu, làm tôi bỗng quên ngày tôi có phi vụ kinh doanh đầu đời đó. Nhưng giờ ngẫm lại, vẫn thấy có chút vui vẻ, tự hào.

Sau khi thi thi đại học 2 khối A,B xong. Tôi tự chấm điểm và cũng tự tin vào 1 kết quả tốt cho mình. Ở nhà, ko có việc gì làm mấy, nên tôi hết xem TV rồi lại lấy sách ra đọc. Lâu rồi cũng hết sách trong nhà. Mẹ tôi thấy tôi ở nhà nhiều cũng chán, nên nhân lúc dì Nhân có nói chuyện với mẹ, lại bảo tôi xuống Vinh để bày học cho 2 đứa Quý và Quyền trong lúc đợi kết quả đại học. Tôi thì muốn ở nhà gần mẹ hơn nhưng sau cũng đồng ý, xuống thành phố thì được ăn uống tẹt ga, có điều hòa nằm ngủ, lại còn có thể đi chơi nói chuyện với mấy đứa bạn ở Vinh nữa. 2 đứa Quý và Quyền tụi nó đi học thêm nhiều, tôi chỉ tiếp xúc ít ít và bày học trong vài buổi ban ngày và buổi tối. Thời gian còn lại, tôi freetime, chỉ có đi chơi. Nhờ đó, tôi được tiếp xúc với kho tàng sách đồ sộ của nhà chú Vinh dì Nhân. Thực sự thì nó ko phải đồ sộ theo kiểu dân sưu tầm hay thích đọc sách, mà nó đơn giản nhiều sách thì mỗi lần đi nhà sách thì chú dì hay Quý, Quyền đều mua rất nhiều sách về, mỗi ngày lại nhiều thêm. Đọc sách cả ngày cũng chán, chiều thì cũng chỉ có đá bóng với mấy đứa hàng xóm, tôi lại rảnh đạp xe quanh đại học Vinh, đi qua ngôi trường chuyên Bộ yêu dấu mình đã dành 3 năm tuổi trẻ ở đây.

Vậy là ý tưởng chợt đến, tôi nhớ mang máng là có nhiều trung tâm dạy nghề, gia sư, dạy Tiếng Anh, dạy bơi,... ở quanh TP Vinh lắm. Mà hồi xưa làm gì có Marketing Online, ngồi mạng thâu tóm thiên hạ như giờ. Hầu hết tiếp cận qua tờ rơi, truyền miệng là chính. Thế là tôi nghĩ mình sẽ có 1 giải pháp cho các trung tâm này. Đó chính là phát tờ rơi. Trước mắt là tìm khách hàng đã, còn phát tờ rơi thì dễ, lúc đó rủ mấy đứa bạn sau cũng chưa muộn.
Thực ra giải pháp này cũng chả mới lúc đó, đây chắc là cách tiếp cận số 1 mà các trung tâm hay công ty sử dụng để thu hút khách hàng, đơn giản là đưa ra chương trình khuyến mãi, dạy thử miễn phí, mua 1 tặng 1,... mà chả hiểu sao tôi thấy chả mấy công ty dùng. Đúng hơn là số lượng công ty quảng cáo bằng cách phát tờ rơi rất ít. Chỉ là tôi nhớ, hồi lớp 10, tôi có quen 1 trung tâm gia sư qua đứa bạn, tôi đi học trung tâm này, rồi các anh lại nhờ tôi đi quảng cáo, phát tờ rơi cho các anh ấy. Riết rồi quen, phát hết cho cả lớp, cả khóa, cả trường trong ánh mắt đa nghi của tụi bạn ( chắc thằng này có hoa hồng lừa đảo gì đây, may là hồi xưa chưa có khái niệm đa cấp về với đất Vinh).

Trở lại chuyện Phát tờ rơi, ngay lập tức, tôi phóng xe đạp vòng quanh đại học Vinh, quanh mấy khu có Trung tâm Tiếng Anh, Gia sư, bể bơi,... sang cả mấy công ty bán máy tính, điện thoại nữa. Hồi xưa làm gì có nhiều trung tâm lập web để lên google tìm được, nên tôi đành đạp xe để lấy thông tin, số điện thoại của mấy trung tâm này vậy. Danh sách đã có, tôi dùng điện thoại của mình rồi bắt đầu quá trình "Telesales":" Chào anh chị, đây có phải Trung Tâm Tiếng Anh New Star không ạ?( New Star là trung tâm TA đầu tiên tôi học từ 11, nên tôi chọn đây là đối tượng KH đầu tiên) ... Em là Huy, ở bên Đội Phát tờ rơi Đại học Vinh, không biết sắp tới mùa tựu trường, trung tâm mình có nhu cầu phát tờ rơi ở các trường để thu hút học sinh không ạ?"....

Cứ như thế cho tới contact thứ 14, nội dung nói chuyện thì thay đổi chút ít, nhưng đều đi đến ý cuối là tụi em là đội Phát tờ rơi chuyên nghiệp, đảm bảo phát 100% trọn vẹn, giá cả là 80k/ buổi ( con số này chả nhớ nghe ở đâu hay bịa ra)... Hầu hết đều được nhận câu trả lời là chưa có nhu cầu, hoặc lúc nào cần thì anh/chị liên hệ lại với em sau. Tôi cứ làm đúng như thế, đạp xe 1 vòng lấy contact, đi chỗ lần sau khác lần trước, tính ra cũng tìm đc kha khá công ty với trung tâm ở Vinh...Chút đượm buồn khi mấy chục KH đầu thất bại nhưng mà cứ tiếp tục vậy.
Đến ngày thứ 4 thì trường ĐH Dược thông báo kết quả ĐH - 1 trong những trường báo điểm muộn nhất. Tôi đỗ. Vậy là trong men say chiến thắng, tôi thông báo kết quả cho gia đình, bạn bè, rồi sửa soạn về nhà chuẩn bị đi nhập học, quên luôn cả "Dự án Kinh doanh" lớn lao của mình.

Sự việc đến đây cũng chẳng còn gì để nói, nếu như sau khi nhập học được 3 ngày, tôi nhận được 1 cuộc gọi bất ngờ. 
- Chào em, có phải em ở đội phát tờ rơi không?
- Dạ, đúng rồi chị ạ, Em ở bên Đội phát tờ rơi ĐH Vinh - Tôi nhan nhảu đáp bừa.
- Chị ở trung tâm Tiếng Anh ABC ( đúng là ko nhớ được tên trung tâm này). Chị muốn thuê người phát tờ rơi ở mấy trường cấp 2. Giá cả bên em thế nào?
- Dạ bên em thì 1 buổi là 80k chị ạ. Đảm bảo phát chuẩn chỉ chị nha.
- Rứa 1 buổi phát được tầm bao nhiêu tờ em?
- Cái đó còn tùy thuộc vào số lượng người qua lại nữa, nên chị cứ yên tâm. Bên em phát đúng người, đúng cách nha chị.
...
Cuộc gọi kết thúc bằng việc tôi xin tên và địa chỉ trung tâm chị ( chị tên Lan, còn trung tâm gì thì tôi ko nhớ rõ lắm), và ngay lập tức gọi về cho Nguyệt và Hà Thương - 2 cô bạn cấp 2 của tôi, đều học ở Vinh- để hỏi xem tụi nó làm được không. Yes, 2 đứa đó kiếm được tiền thì mừng quýnh, tôi cho địa chỉ, SĐT khách hàng để 2 đứa liên hệ. Mấy hôm sau được 2 đứa gọi ra bảo cảm ơn vì giúp tụi nó kiếm tiền. Tụi nó cũng than là chị này khó tính, cứ đi kèm cặp nên phát cũng vất vả, nhưng dù sao 1 đứa vừa học 12, mới lên ĐH kiếm được mấy trăm nghìn trong 2-3 ngày là sướng lắm rồi. Tôi cũng ko quên gọi để hỏi thăm chị Lan xem chị đánh giá sao về mấy buổi phát tờ rơi vừa qua.

Phi vụ kinh doanh tự thân đầu đời diễn ra bất ngờ như thế. "Lợi nhuận" đầu tiên của tôi đó là lời cảm ơn từ 2 cô bạn gái và từ chị Lan - khách hàng đầu tiên và cũng là duy nhất của phi vụ này. Tiếc là sau này tôi bảo tụi nó làm tiếp nhưng có lẽ do bận nhập học đầu năm nên tụi nó cũng ko tham gia được nữa. Còn ở đầu cầu Hà Nội, tôi cũng phải tham gia chinh chiến 1 đấu trường mới - ĐH Dược Hà Nội, nên tôi cũng bỏ qua ý định kinh doanh này, tập trung cho việc học trong vài tháng đầu.

Về sau, dù là SV Dược, nhưng tôi lại hay tò mò và tham gia chính những việc mà các bạn tôi học Kinh tế hay làm thêm, như đi sales Đồng phục ( đây là 1 điểm nhấn đưa tôi đến với việc kinh doanh đồng phục sau này), nhập liệu,...

Hà Nội, 25/06/2017

HUY DELL


Read More

Nếu được trở lại năm 1 Đại học ...

Leave a Comment
 Gửi tặng các bạn đã, đang và sẽ là sinh viên năm 1.

 2010-2017 - Vậy là cũng được 7 năm kể từ ngày đặt bước chân đầu tiên vào ngưỡng cửa Đại học. Thời gian đúng là 1 thứ thật đáng sợ. Con số 7 năm làm anh Huy giật bắn cả mình. Nhanh quá.
5 năm Đại học có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, quan trọng là chúng ta sống sao để 10-20 năm sau chúng ta nhớ lại và mỉm cười:" Ngày xưa sao mình hâm thế". Đối với bản thân anh, 5 năm đó là 5 năm thật đáng sống, 1 đời sinh viên oai hùng vì những gì mình đã làm được, đã chia sẻ được cho mọi người thật nhiều giá trị. Nhưng ngẫm lại, nếu cho trở lại khoảnh khắc này 7 năm về trước, có lẽ anh sẽ phấn đấu nhiều hơn, làm nhiều thứ hơn, bởi vì có những thứ anh đã ko dám làm, ko dám chiến đấu, để rồi bây giờ thỉnh thoảng vẫn nuối tiếc. Thế nên anh chia sẻ bài này, đơn giản gửi đến tất cả các bạn đã, đang và sẽ là sinh viên năm 1, để các bạn phấn đấu, hành động, để tuổi thanh xuân của các bạn không trôi qua hoài phí như thật nhiều người khác!

 Nếu trở lại năm 1, anh Huy sẽ ...
1. Chăm học hơn
Nhiều người tưởng anh Huy chăm học nhưng thực chất là anh Huy rất lười, thuộc thể loại lười nhất Khóa, hay thi lại nữa, nhục hem thể tả. Ra trường mới thấy những kiến thức căn bản học ở trường Dược quan trọng đến thế nào. Giờ ngậm ngùi mua sách đọc lại để áp dụng vào cuộc sống và công việc, thấy những kiến thức đó hay biết nhường nào. 5 năm đại học, tất cả những trang sách thầy cô đã ấp ủ dành cho chúng ta đều đáng quý, hãy trân quý từng môn học, bởi từng môn học đó sẽ cấu thành trong các bạn 1 người Dược sĩ tài năng.
Thế mới thấy khâm phục đứa bạn thủ khoa kép ( thủ khoa cả đầu vào cả đầu ra) khóa anh tài giỏi biết nhường nào, giờ có cái gì ko biết về chuyên mon cứ hỏi nó là được giải đáp tận tình. A xin phép tag bạn Trần Trọng Biên, có gì hỏi về học tập các em cứ nhắn tin ảnh, bảo em a Huy Dell. Dù a chưa xin phép đâu, kệ ảnh, bạn Biên của anh dễ tính chứ ko khó tính như anh Huy. hehe.
2. Tham gia nhiều hoạt động tập thể hơn
Vào năm 1 anh Huy join liền mấy CLB, rồi Đoàn Thanh niên, Hội Sinh viên, Đội Tình nguyện, Join hết, 1 là để quen biết nhiều người học hỏi, 2 là cải thiện kỹ năng của mình. Công nhận là nhờ tham gia mấy tổ chức, làm cán bộ lớp mà con người anh Huy đen thui bẩn bẩn xưa kia trông sáng sủa hào hoa, nói chuyện vui hơn hẳn.
Về sau thấy mấy nhóm trong trường đi theo khuôn sáo quá, chán chán, anh Huy lại nhảy ra, tham gia mấy nhóm năng động hơn ở mấy trường kinh tế, rồi nhóm Phật tử, Từ thiện,... Òa, đi "du học" có khác, bao nhiêu luồng tư tưởng năng động từ các bạn ở ngoài mà mình thấy mình lớn thêm bao nhiêu. Còn nhiều nhóm mà có các anh chị lớn chơi, anh Huy cũng tham gia, quả thật mấy anh chị đó là " bầu kinh sử" mà anh Huy phải xách dép theo học tập nhiều nhiều.
Cơ mà mấy năm sau thì lười dần, vậy là mất đi bao nhiêu mối quan hệ, bạn bè.
Cho nên lời khuyên tiếp theo là các bạn hay ra ngoài, có bao nhiêu tổ chức, hội nhóm vô cùng năng động, nhiệt huyết đang đón chờ các bạn. Đó là cơ hội hiếm có để các bạn có thể quen biết nhiều bạn bè, học hỏi họ, nâng cao năng lực bản thân...
3. Làm thêm nhiều nữa
Đi làm thêm, nghề nào cũng thế, ta sẽ được giao tiếp nhiều con người khác hẳn tầm sinh viên chúng ta, đó có thể là chủ doanh nghiệp - đồng nghiệp - khách hàng ( nếu làm thêm trong doanh nghiệp, nhà hàng, nhà thuốc,...), là phụ huynh- học sinh ( nếu đi gia sư), ... Có vô vàn cơ hội cho SV làm thêm, nhất là sinh viên Dược, bởi vì SV Dược rất thông minh và đa năng ( cái này anh được nhiều anh chị chia sẻ, chứ ko phải chủ quan, cơ mà các bạn vẫn còn lười và chưa dám dấn thân lắm nên các anh chị không hài lòng lắm! ).
Vậy nên hãy đi làm thêm nhé, làm gì cũng được, miễn là các bạn thấy nó phù hợp với các bạn. Đi làm thì nhớ ghi 1 cuốn sổ ghi lại từng ngày làm việc, sai sót, kinh nghiệm gì đều nên ghi vào, rồi 1 ngày bạn sẽ thấy mình lớn thêm bao nhiêu! Cảm giác khi cầm những đồng tiền mình kiếm được để tiêu xài thật rất đỗi tự hào.
4. Phải đi du lịch nhiều hơn
Du lịch ko hẳn là các bạn phải đi đâu xa đó trên Sapa, Cát Bà,...cách cả trăm km. Những thứ đẹp đẽ đơn giản ở quanh ta đây. Cứ nhìn xung quanh thành phố các bạn đang sống là thấy nhiều cái đẹp rồi. Hà Nội có phố cổ, hồ Tây, sông Hồng, bao nhiêu ngôi nhà cổ, con đường đẹp,... Cảm giác 5h sáng dậy lôi xe đạp lượn vài vòng Hồ Tây trông lãng mạn, nên thơ biết bao. Với anh Huy, trải nghiệm đó là du lịch rồi.
Thế giới rộng lớn, các bạn có nhiều chỗ để đi, 1 ngôi chùa cổ, 1 làng quê cổ kính cũng giúp các bạn trở về tuổi thơ phần nào.
Mỗi khi đi khám phá những vùng đất mới thì nên ghi sổ, chụp ảnh để lại dấu ấn ( ko phải để selfie up Facebook tự sướng nha), cất vào drive 10 năm sau mở ra coi thấy ngày xưa mình đẹp biết nhường nào.
( Kiếm thêm nhóm bạn thân đi thì tuyệt cú mèo, tiếc là a Huy trước nay toàn đi 1 mình, nên ko có gì để kể mấy).
5. Học ngoại ngữ
Ôi thôi đây là điểm yếu lớn nhất của anh Huy rồi. Hồi xưa đi du lịch, nói chuyện với các bạn nước ngoài, thấy tủi thân biết bao nhiêu vì tội dốt Tiếng Anh.
Thôi ngoại ngữ thì các bạn nhận thức được tầm quan trọng của nó rồi, nên học ngay và luôn đừng đợi ra trường, hem có thời gian đâu mà học. Giỏi Ngoại ngữ từ thời SV vẫn tốt hơn là sau khi ra trường nhé. Bạn nào học tốt có thể dạy lại a Huy. hehe
6. Yêu hết mình 1 cô gái
Dù gì cũng nên có kỷ niệm đẹp với 1 người nào đó lúc các bạn đang nghèo đói, thiếu thốn nhất. Anh tưởng tượng thời Sinh viên nếu có 1 mối tình thật sự thì sung sướng biết nhường nào. Chuyện tình cảm còn tùy cái duyên, có thể sau này không thành đôi thành lứa, nhưng sẽ ghi dấu ấn rất nhiều trong cuộc đời mỗi người. 10 năm sau 2 đứa gặp lại mỗi đứa mang theo 2 thằng nhóc,  kể chuyện ngày xưa yêu nhau chắc hay phải biết. À mối tình đẹp, là yêu hết mình, ko tính toán, ko so đo thực dụng nhé.
 Tiếc là 5 năm sinh viên hem có mối tình nào ra trò nên khuyên các bạn vậy. Ko nói chuyện yêu đương nữa nhé. Cứ hết mình đi.
7. Đọc sách nhiều hơn.
Sách là nguồn tri thức ngàn năm đúc kết của nhân loại. Anh Huy hồi xưa lười, hay đọc sách theo hứng. Có khi tháng đọc 5-6 cuốn, có tháng đọc được 1-2 cuốn, nói chung cũng đúc kết được chút ít. Thiết nghĩ hồi xưa đọc nhiều sách hơn nữa chắc level sẽ lên cao hơn.
Vì vậy khuyên các bạn nên đọc sách nhiều hơn, quan trọng nhất là chọn sách mà đọc. Anh Huy ngày xưa được các anh chị chia sẻ mấy đầu sách hay, nên đọc hấp thu tốt. Chứ giờ nhiều bạn chọn sách ko đúng cách (nhiều sách gây ảo tưởng), đọc cũng ko đúng cách, ko biết phân tích phản biện sách nên vấp nhiều cái sai. Mình vừa đọc sách, vừa phân tích coi nó đúng sai ra sao, có bạn bè thì cùng nhau thảo luận là hay nhất, như vậy vừa hiểu nhau hơn, vừa hiểu sâu quyển sách. Giờ phong cách nhiều sách có vẻ na ná nhau rồi, nên đọc vài quyển thật sâu còn hơn là đọc nhiều. Lấy thời gian đó đọc nhiều chủ đề khác như Văn hóa, Xã hội, Lịch sử, Tài chính, Lãnh đạo, Giao tiếp,... Việc đọc sách này là trải nghiệm quan trọng, phụ thuộc vào tư duy từng người, cho nên a Huy ko dám nói sâu hơn, tốt nhất là các bạn tìm người giỏi hơn bày cho cách đọc sách nhé. hehe

  ....
Còn nhiều thứ muốn làm lắm, nhưng chắc mấy cái trên cũng là đủ để các bạn làm. Các bạn cứ dấn thân dần nhé. Tuổi thanh xuân của chúng ta có hạn, luôn luôn phấn đấu, đừng để phí hoài từng giây từng phút tuổi trẻ.
Hà Nội, 6/4/2017
Huy Dell
Nhân ngày phát hiện sắp được 7 năm nhập học ĐH Dược Hà Nội
Read More

Những trận ''đấm nhau'' kinh điển

Leave a Comment
Hồi nhỏ thì mình cũng thuộc diện nghịch phá nhất làng, đúng là con trai hồi nhỏ nghịch nghịch tí mới thông minh :D Sau đi học chữ, lên lớp cao dần thì cũng ngoan, bớt nghịch hơn. Càng lên cao thì càng biết ý thức hơn, chứ XH bây giờ phức tạp, động tay động chân tí thì cứ cẩn thận.
  Hôm trước đang đạp xe đi dạo vài vòng Hồ Gươm tự nhiên nhớ lại mấy kỉ niệm nhỏ này, hồi xưa tiếng tăm của mình ở làng cũng không phải nhỏ. Khi mà đã đi chơi thi ông bà,mẹ cứ phải đi khắp làng tìm về, về nhà đương nhiên là ăn vài trận roi, rồi lần sau lại tái diễn. Công nhận hồi đó đi đâu cũng biết mình tiếng nghịch, lớn lên có chút tiếng học giỏi, mấy anh chị em trạc trạc tuổi mình chắc ai cũng biết mình, chứ lũ trẻ giờ chắc chịu :))
Nhớ lại xem vài lần đấm nhau xem :
1.Tết lớp 1:
     Hồi Tết năm lớp 1, nếu nhớ ko nhầm thì là như vậy. Sau 1 kì học đầu tiên Tiểu học ở thành phố, gia đình về quê ăn Tết. Cũng hay đi chơi, mấy đứa hàng xóm, anh em bên ngoại cũng rủ nhau đi lung tung khắp làng. Gặp bọn kia đang chăn trâu bò, cả lũ cũng lại nói chuyện.
    Đến lúc mình nhìn cái thằng kia '' thằng ni là con gái hay con trai mà giống con gái ri bây?"
Cả lũ nhìn đứa nào cũng tủm tỉm:
''Tao là con gái đó :))''
''Thằng Huy chắc chi đã đập được con nớ!!!''
''Thằng Huy nhỏ được tí, đập mô được con nớ to rứa''
''Mi xem đập được tau ko?''
Và như thế dòng máu anh hùng rơm của mình nổi lên. Hùng hổ xắn tay áo vào vật nhau, đương nhiên là vật nhau ở bãi cỏ chứ ko phải bê tông như giờ, giảm thiểu tối đa chấn thương cho 2 vật thủ. Sau này khi lớp 2 chuyển về quê học, mình mới biết nó (à quên anh), hơn mình 1-2 tuổi gì đấy, chả hiểu sao hồi nhỏ mình lại nhìn thấy nó giống con gái nữa mới lạ.
Trận chiến đương nhiên kết thúc với đại bại nghiêng về phía mình vì đối thủ to hơn mình 1 cái đầu. Mặt mày cũng có chút xây xước nhưng sau đó thì nhanh nhanh chuồn về nhà rửa mặt lại tươi tỉnh như trước, bị người lớn phát hiện kiểu gì cũng được cho vài roi. Nhắc tới lại tức bọn ''cổ động viên'' cùng các ''khích thủ'' kia, đã biết sự thực rồi mà ko nói gì, làm mình thua 1 trận bẽ bàng. Mang tiếng là thua cả 1 đứa con gái, chỉ dám lủi thủi về nhà trong nhục nhã....
Chiến bại đầu tiên là đây :D

2. Năm lớp 5: Đại chiến 1 đấu 3.
Nói luôn kết quả là mình lại thất bại, tuy nhiên, nhớ về thất bại này mình có chút tự hào.
Chả hiểu nguyên nhân gây ra trận chiến là gì luôn. Thời đó, mình đang là Liên đội trưởng của trường, thành tích học tập oanh liệt (chắc cũng top 1 ở trường Hưng Thông) , tuy nhiên tính cũng hay nghịch phá,đấm nhau, nhất là với bọn thua 2 tuổi .
Hôm đó ko nhớ tại sao mình học về muộn, về gặp mấy bọn lớp 4 ở xóm 2 đi cùng đường. Trong đó có 2 thằng đầu têu: Bình, Long, Hiếu (ếu nhớ tên bố mẹ bọn này mà thêm hậu tố để ''chửi'' ). Hai bên (mình -3 bọn nó) chắc cũng có xảy ra 1 chút tranh luận gì đấy, và thằng Bình :'' Đập nhau không?'', Huy Dell" ''Đập thì đập, t chấp cả lũ bọn bây''
Và thế là trận đấu diễn ra, hồi lớp 5 thì dù nhỏ con nhưng so với bọn lớp 4 thì mình chắc cũng ngang ngang, có chăng thì thua thiệt 1 tí chiều cao. Như đã biết, 3 đánh 1 ko khóc nhè thì cũng xước mặt mũi. Trận đấu mình thua và có chút khóc nhẹ (nói giảm tí chứ chắc là có khóc :( và cực kì ''khùng'' ). Nếu từng thằng lên một solo thì mình còn có cơ, chứ 3 đứa hội đồng, thằng trước, thằng sau, thằng giữa thì có mà đấu lại bọn nó :)) Cuộc chiến cũng nhận được sự theo dõi của một số lớn các khán giả, có cả mấy anh chị cấp 2 đi học về qua. Sau trận chiến, mấy thằng kia lủi nhanh về, còn mình thì đeo cặp vào và luôn mấy câu :''đm mi, t khùng rồi đó,hừ hừ'' ... đại loại thế.
Chuyện đến đây thì cũng ko có j tự hào, nhưng tính tiết sau làm mình tự hào hơn cả. Lúc tức giận, bọn cờ hó đó lủi đi trong đám người, thì mình cầm ngay MỘT CỤC ĐẤT to bằng bàn tay mình, khá vuông vức, như quả tennis vậy. Lấy hết sức lực còn lại, mình ném 1 phát....
BỐP>>>> trúng ngay đầu cái thằng Bình là kẻ đầu têu, nghe tiếng bốp và thấy cục đất tan thành bụi thì mình cũng chút sung sướng. Thằng đó tuy đau nhưng vẫn đi tiếp,ko ngoảnh lại, chắc đang chảy nước mắt vì đau :))) Còn mình, thì được sự ngưỡng mộ của các khán giả:
''Ném tin thật'', ''Thằng Huy ni ném chuẩn thật, trúng ngay đầu luôn''
''Không sai 1 mm''
''Chắc là ăn may thôi''
...
Đúng là lúc tức giận thì ng ta làm gì cũng chuẩn nhỉ :)) Chắc mình cũng ăn may nhưng mà sau đó trên đường về mình vẫn sung sướng, tưởng tưởng mình sẽ thành xạ thủ bắn tên, bắn súng xuất sắc, mơ tưởng thành Robin Hood, Wiliam Theo gì gì đấy :)) Nhờ quả ném thành công đó mà dù có bị đấm đau, xước da mặt, nhưng lòng cũng vui như mình đã chiến thắng vậy :D

Về sau, cũng 1 thời gian, đi đâu qua cái đường nhỏ đó, qua nhà mấy thằng đó mình cũng ngại ngại, sợ sợ. Đi chấm điểm Cờ Đỏ lớp 4 , đôi lúc cũng ko dám vào lớp bọn nó, mấy hôm sau vào bình thường thì cố ko nhìn mặt chạm mặt với bọn nó. Y như răng lúc mắt chạm mắt thì nảy lửa lên, định hẹn nhau đấm tiếp, nhưng chắc bọn kia sợ nên thôi :)).

3.Lớp 8: 2 trẻ trâu gần nhà đấm nhau trên đường đi học về.
Giờ XH lên án nạn trẻ trâu đánh nhau nhiều, nhưng chắc chắn ai cũng biết là thời đi học của họ chả nhẽ ko 1 lần gặp phải? Quan trọng là biến tấu của đánh nhau quá nhiều rồi, hồi xưa đập nhau xong, vài hôm sau anh anh em em nói chuyện bt, nay đập nhau kêu hội,kêu bè, mang dao, kiếm chém nhau. Thật là sợ hãi vc ra :D
 Mâu thuẫn của mình vs Minh Văn xảy ra hôm chủ nhật, đi học cô Thảo về ( bình thường thì 3 thằng cùng đi: Mình, Minh văn, Đức bình , hôm đó Đức Bình nghỉ ), về đến Hưng Tân, thì cũng chả hiểu sao lại cãi cự nhau, nói chung là nói nhau luyên thuyên đến lúc về nhà, mình thì hồi đó cũng hiện, nén nhịn bực tức trong lòng. Hôm sau thứ 2 đi học về, đợi các anh em ở Ngã 4 Thị trấn đề cũng về, mình với MV lại đôi co, đến lượt MV: '' Ưng thì đập nhau, t sợ đéo chi m''.
Mình khi cục tức đã lên đến đính điểm thì máu anh hùng cũng chảy: '' Đập thì đập, t mà sợ mi à?''
Và mặc dù cho ae bạn bè can ngăn, 2 đứa lao vào nhau đánh lấy đánh để, trận chiến diễn ra trc sự khinh bỉ của 1 số cô bác qua đường, quả này gặp ng quen chắc nhọ lắm :(  Sau 1 vài hích thì cũng có ng can ra, chứ mà đấm tiếp chắc mình tạch chắc, mình mới đứng đến tai nó, vì MV nó gầy, tay nó toàn xương nên đấm rất đau :D
Thi xong xuôi, lại lên xe về, mấy thằng kia chia đôi 2 đứa ra, 1 nhóm đi trước , nhóm đi sau với mình, tránh việc 2 thằng làm hiệp 2, cơ mà cũng gần có hiệp 2 khi MV lại khích mình tiếp, mình dù có chút sun sun roài cơ mà vẫn Ok, chiến thì chiến chớ anh sợ gì :D
Về đến nhà bị mẹ phát hiện, mình kể ra hết sự thật và ngay lập tức alo cho cô Lài chủ nhiệm, cô lại alo cho ông Văn nhà thằng Minh... Ngay tắp lự, ông Văn alo sang cho mẹ mình bảo chuyện có chi to tát mà phải gọi cho cô giáo...Rồi độ 30p sau thì ông Văn tháp tùng thằng Minh sang nhà mình, nhớ ko nhầm thì xách tái thì phải :)) 2 nhà nói chuyện vs nhau , ban đầu thì khá căng thẳng, sau cũng nhẹ nhàng dần (ND cuộc nói chuyện thì thôi, ko nhắc nữa :D ) ...
Kết quả là ngay hôm sau, lớp được học thêm 1 tiết sinh hoạt, mình và MV được cô mời lên bảng kể tội nhau , rồi cô hòa giải, bắt 2 đứa ôm nhau, bắt tay nhau, còn cả lớp thì vỗ tay to đùng , Ax nghĩ đến đoạn này mình ko ngừng cười được. Về sau, sổ liên lạc 2 đứa được ghi thêm mấy dòng: Đánh nhau trên đường đi học về, nộp phạt 5000 đồng. Cầm cái sổ liên lạc hồi xưa mà thấy nhớ hồi trẩu tre kinh.

4.Kết:
Nói chung 3 vụ trên là 3 vụ điển hình làm mình nhớ :D Còn nhiều vụ nữa nhưng nhỏ thôi , ví dụ như hồi nhỏ người lớn toàn khích mình với ông anh họ (sn 93) vật nhau, 2 đứa cũng trạc trạc nhau nên máu lửa lắm, hay những trận dã chiến vs anh em hàng xóm, ... thôi không tính. Dù sao thì những kỉ niệm ''xấu xí'' đó đôi lúc lại có tác dụng làm ta nhớ lại những ngày trẻ thơ, hơn là 1 cuộc sống bằng phẳng, không dấu ấn, ko kỉ niệm ...
Lên lớp cao hơn, ý thức tốt hơn về bản thân, mình ''ngoan'' hẳn, không đánh nhau, hiền lành, ít nói, biết nhẫn nhịn hơn và đương nhiên không có 1 vụ đấm nhau nào thêm nữa (kể ra mà có đấm nhau chắc mình cũng ko đọ lại bọn nó :P ). Giờ XH đổi thay, thế hệ cuối 8X,đầu 9X như mình đang trải qua 1 giai đoạn chuyển giao lịch sử, giá trị con người ngày càng thay đổi, cái chữ nhẫn luôn được đặt lên hàng đầu....
Read More